Chương 12: Ăn thật ngon nha
Edit: thanh
Hạ Nhan tan sở.
Bởi vì gần chỗ ở nên sáng nay cô không lái xe mà đi bộ đến công ty, bây giờ chỉ cần chưa tới mười phút là có thể về nhà.
Trước khi vào tiểu khu, Hạ Nhan đã mua một túi trái cây từ một cửa hàng trái cây gần đó, cô cũng không thể đi tay không được đến chỗ bác sĩ Từ ăn được.
Thang máy vững vàng đến tầng mười lăm.
Bố cục cũng như trên lầu 16, nhìn 1501 cuối hành lang, nhớ lại vài lần gặp gỡ Từ Nghiễn Thanh, Hạ Nhan lại không thể không lại lần nữa cảm khái duyên phận này.
Cửa phòng khép hờ, bên trong truyền đến tiếng cắt rau nhẹ, Hạ Nhan nhấn chuông cửa.
“Vào đi, tôi đang ở phòng bếp.”
Thanh âm êm dịu rõ ràng của Từ Nghiễn Thanh vang lên.
Hạ Nhan mở cửa, thấy một đôi dép nữ mới được đặt cạnh thảm ra vào, màu sắc thuần khiết, kiểu dáng đơn giản có thể thỏa mãn thẩm mỹ của phụ nữ ở mọi lứa tuổi.
Hạ Nhan đóng cửa lại, khi cô đang vịn tủ thay dép ở huyền quan, Từ Nghiễn Thanh từ trong phòng bếp đi ra, người đàn ông cao lớn mặc tạp dề màu trắng nhanh chóng trùng hợp với hình ảnh của bác sĩ Từ trong bệnh viện. Anh đeo găng tay bếp màu trắng trên cả hai tay, trông giống như một bác sĩ phẫu thuật trong phòng mổ.
Hạ Nhan mỉm cười, “Bác sĩ Từ trông giống như một bác sĩ ngay cả khi anh mặc tạp dề.”
Từ Nghiễn Thanh: “Bữa ăn này có tác dụng bồi bổ dạ dày của cô. Thực chất tôi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của một bác sĩ. Dép tôi vừa mua trong siêu thị, cô có thấy hợp không?”
Hạ Nhan nhìn xuống, đôi dép hơi lớn, nhưng chỉ mang tạm thời nên không thành vấn đề.
“Khá tốt, cám ơn bác sĩ Từ, tôi đã lâu không được ăn cơm nhà nghiêm chỉnh như vậy.”
“Khách sáo rồi, cô cứ tùy ý, tôi đi nấu cơm đã, 20 phút sau sẽ có đồ ăn ngay.”
Sau khi chào hỏi, Từ Nghiễn Thanh lại đi vào phòng bếp.
Hạ Nhan lúc này mới cẩn thận đánh giá căn nhà mà Từ Nghiễn Thanh thuê.
Nội thất đơn giản, hiện trạng còn khá mới, cạnh tủ tivi là cây hạnh phúc xanh mướt, cành lá to bằng cánh tay dài một mét, cành lá tán nhiều lớp xanh tươi, rất đẹp. Bà của Hạ Nhan sống trong một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây ở ngoại ô, bà cụ thích nhất là hái hoa và trồng cây, nên Hạ Nhan có thể gọi tên các loại cây xanh thông thường.
Ngoài bên cạnh tủ tivi, đâu đâu cũng thấy màu xanh trong phòng khách, cây xanh lớn nhỏ điểm xuyết cho bầu không khí tràn đầy sức sống, trên ban công là thiên đường của cỏ cây hoa lá, vài chậu hoa cúc, thu hải đường*, hoa sơn trà** hay những nụ hoa chớm nở hoặc đã nở rộ, đẹp đến choáng ngợp.
(*Thu hải đường:
**Hoa sơn trà:
Hạ Nhan đến ban công, không cầm lòng được mà chụp vài bức ảnh những bông hoa này.
Sau khi thưởng thức quang cảnh ngoài ban công, Hạ Nhan quay người lại, từ vị trí này có thể nhìn rõ tình hình bên trong cửa kính của phòng bếp đối diện. Từ Nghiễn Thanh cao hơn 1,8m đang đối mặt với cô đang nấu ăn, bếp ga bên cạnh cũng đang bật, không biết anh đang nấu món gì.
Buổi sáng Hạ Nhan đã biết mấy món ngon cô thấy trong vòng bạn bè đều là do Từ Nghiễn Thanh làm, nhưng cho tới bây giờ cô mới tận mắt nhìn thấy Hạ Nhan mới có cảm giác chân thực, hóa ra thật sự có đàn ông thích nấu ăn, cô nghĩ ngoại trừ đầu bếp, tất cả đàn ông đều mong tìm được một người bạn gái hoặc một người vợ có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Hạ Nhan không muốn xem TV, vuốt điện thoại di động có vẻ không thích hợp, vì vậy cô tiếp tục thưởng thức cây xanh bên trong và bên ngoài.
Cửa phòng bếp mở ra, Từ Nghiễn Thanh cười nói: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Hạ Nhan lập tức đi tới muốn giúp đỡ, Từ Nghiễn Thanh đã dọn ra ba món rồi, một đĩa cá vược hấp với các loại rau củ nhiều màu sắc, một đĩa thịt lợn xào củ sen màu sắc rực rỡ, và một đĩa thịt hấp bí đỏ có thể so sánh với một nhà hàng, cuối cùng là một đĩa cam mà Hạ Nhan may mắn được thấy qua.
Món chính là cháo sườn củ cải, theo Từ Nghiễn Thanh, cháo củ cải có tác dụng bồi bổ dạ dày.
“Tài nấu nướng của anh xem ra đã học nấu ăn nhỉ.” Hạ Nhan ngồi xuống bên cạnh bàn, chân thành khen ngợi.
Từ Nghiễn Thanh bước ra khỏi bếp với hai bát cháo trên tay, cười nói: “Tôi học từ các công thức nấu ăn, tôi có thói quen đối với tất cả những gì mình hứng thú, tôi đều sẽ làm hết sức mình.”
Nói xong, anh ngồi xuống đối diện với Hạ Nhan.
Giữa bàn ăn màu trắng Từ Nghiễn Thanh còn có bày một bình hoa tinh xảo cắm một ít hoa tươi.
Hạ Nhan lại lần nữa đánh giá một vòng phòng khách và nhà bếp, hỏi Từ Nghiễn Thanh: “Anh mấy cây xanh này đều là anh trồng?”
Từ Nghiễn Thanh gật đầu
Hạ Nhan không kìm được, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ Nghiễn Thanh ra hiệu cho cô ăn cơm, cười nói: “Khi còn nhỏ, những người lớn tuổi trong nhà nói rằng tôi sinh nhầm rồi, vốn nên là con gái, nhưng tôi nghĩ những lời của họ tràn đầy phân biệt giới tính, phụ nữ có thể trở thành người mạnh mẽ trong sự nghiệp, đàn ông cũng có thể hưởng thụ việc trồng hoa nấu ăn, cô có nghĩ vậy không? “
Hạ Nhan lại gật đầu: “Đúng vậy, bác sĩ Từ nói quá đúng. Tôi là phụ nữ, nhưng không thích nấu ăn, cũng không có kiên nhẫn trồng hoa.”
“Đã nhìn ra.” Từ Nghiễn Thanh lại nhớ tới dưa chuột với cơm của cô, không biết làm sao cô có thể ăn được bữa tối như vậy.
“Bây giờ cô còn uống bia lạnh không?” Từ Nghiễn Thanh dùng đũa gắp cho cô một miếng cá ngon nhất.
Hạ Nhan lắc đầu: “Không dám uống, tôi bây giờ đều uống cà phê.”
“Uống quá nhiều cà phê cũng không tốt. Đừng ép mình thức khuya lúc tinh thần không tốt.” Từ Nghiễn Thanh nhẹ nhàng đề nghị.
Hạ Nhan dường như trở lại phòng tư vấn của bệnh viện, nói đùa: “Được rồi, tôi sẽ làm theo lời bác sĩ.”
Lúc không nói chuyện, tâm trí của Hạ Nhan đều tập trung vào mấy món ăn trước mặt, có câu trước cô không phải chỉ tùy tiện nói, thật sự cô đã lâu rồi cô không ăn cơm nhà. Nhà của chú dì ở rất xa nơi cô làm việc, cô ngày thường lười trở về, nhà của bà nội thì xa hơn, bà nội thích giảng đạo lí, Hạ Nhan nghe mà tâm phiền.
Món ăn của Từ Nghiễn Thanh nhìn bắt mắt và ngon kinh khủng, cá vược, củ sen giòn, ngay cả bí đỏ mà Hạ Nhan không thích cũng được anh hấp đặc biệt ngọt.
“Ăn đi, không cần khách khí, nếu không một mình tôi ăn một mình cũng không hết.” Từ Nghiễn Thanh nhiều lần gắp đồ ăn cho cô.
Dù sao cũng không phải người thân quen, Hạ Nhan cũng không thể không biết xấu hổ mà buông thả ăn, nhưng Từ Nghiễn Thanh đã gắp vào chén cô, Hạ Nhan bên ngoài giả vờ như không thể từ chối, nhưng trong lòng thì vui vẻ ăn.
Từ Nghiễn Thanh vóc dáng cao, lượng cơm ăn cũng không ít, cùng với Hạ Nhan, cả hai đã ăn hết cả ba món.
~Truyện chỉ được đăng tải trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Hạ Nhan ăn thêm hai quả cam, chua chua ngọt ngọt, vô cùng thỏa mãn.
“Cam lần trước tôi đưa hương vị thế nào?” Từ Nghiễn Thanh đột nhiên hỏi.
Sau bữa ăn này, mối quan hệ của Hạ Nhan và anh đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, cô thành thật nói: “Ăn rất ngon. Hai ngày nay bận quá nên quên đặt hàng với anh. Vẫn còn chứ?”
Từ Nghiễn Thanh gật đầu: “Cô muốn mua bao nhiêu? Tôi sẽ đến gặp bạn tôi để đặt hàng. Bây giờ chúng ta ở gần, tôi nhờ anh ấy gửi trực tiếp cho tôi, cô về nhà chỉ cần đến đây lấy là được.”
Hạ Nhan cảm thấy như thế cũng tốt, trước tiên đặt mười cân(5kg): “Bao nhiêu tiền thế?”
Từ Nghiễn Thanh báo giá rẻ hơn nhiều so với mua trong siêu thị, trái cây lại rất ngon.
Hạ Nhan gửi cho anh một hồng bao.
Từ Nghiễn Thanh nhận xong, đặt điện thoại xuống, thu dọn chén đĩa rồi cho vào máy rửa bát.
Dường như không có việc gì để giúp, Hạ Nhan nhìn điện thoại, đã bảy giờ rưỡi rồi.
WeChat có tin nhắn của một khách hàng, Hạ Nhan ngồi trên ghế trả lời.
“Rất bận sao?” Từ Nghiễn Thanh đi ra, cười hỏi.
Hạ Nhan một bên gõ chữ một bên nói: “Còn tốt, đều là một ít vấn đề nhỏ, chỉ là khách hàng hỏi, chúng tôi đều phải trả lời kịp thời, bằng không sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm của khách hàng.”
Từ Nghiễn Thanh ngồi ở bên cạnh, yên lặng nhìn cô.
Sau một ngày bận rộn, một sợi tóc lòa xòa bên tai khiến một thân đồ công sở của cô hiện lên một tia lười biếng. Da cô rất trắng, vừa mới ăn no, hai má ửng hồng màu hồng đào, lông mi dài rũ xuống, đầu ngón tay trắng nõn điêu luyện gõ trên màn hình điện thoại.
Nhận thấy cô đã tắt màn hình, Từ Nghiễn Thanh vội quay mặt đi chỗ khác.
Hạ Nhan ngẩng đầu, Từ Nghiễn Thanh giống như có cảm ứng, nhìn qua, ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung.
Màn đêm ngoài cửa sổ đã buông xuống, cô nam quả nữ, không khí ít nhiều có chút vi diệu.
Hạ Nhan lắc điện thoại, bất đắt dĩ nói: “Còn một số việc lặt vặt phải hoàn thành, vậy tôi lên trước nhé?”
Từ Nghiễn Thanh gật đầu, đứng dậy tiễn cô.
Trái cây Hạ Nhan mua vẫn còn đặt trên tủ ngoài huyền quan, Từ Nghiễn Thanh cầm lên, đưa lại cho Hạ Nhan vừa bước ra khỏi cửa: “Không phải là tôi khách sáo với cô, tôi thường chú ý giữ gìn sức khỏe, ngược lại là cô nên ăn nhiều hoa quả để bổ sung vitamin, cô cầm những thứ này về ăn đi.”
Hạ Nhan không nhận: “Đưa cho anh chính là cho anh, tôi muốn ăn sẽ tự mua.”
Từ Nghiễn Thanh đành phải đặt trái cây trở lại.
Hạ Nhan cười với anh: “Cảm ơn sự hiếu khách của hàng xóm mới, vậy tôi đi nhé?”
Từ Nghiễn Thanh: “Được, chúng ta ở gần, nếu sau này cô có gặp bất kỳ rắc rối nào thì cứ liên hệ với tôi.”
Hạ Nhan vẫn mỉm cười, vẫy tay, xoay người rời đi.
Từ Nghiễn Thanh đứng ở trước cửa, chờ Hạ Nhan vào thang máy rồi mới đóng cửa.
Phòng 1601 trên lầu.
Khi Hạ Nhan về nhà, cô nằm xuống ghế sô pha thoải mái mà xoa bụng, bữa ăn tối nay quá thỏa mãn rồi, vừa ngon vừa bổ dưỡng.
Mẹ cô, Hạ Cẩn bất ngờ gửi lời mời gọi video.
Hạ Nhan tiếp tục nằm ngửa, kết nối video.
Hạ Cẩn nhìn thấy con gái mặt mũi hồng hào, biểu cảm thích ý giống như một con mèo vừa được ăn cá, mặt đầy thỏa mãn.
“Xem ra tâm tình của con khồng tồi” Hạ Cẩm cười.
Hạ Nhan tự hào: “Đương nhiên, hôm qua con đã ký hợp đồng một chiếc xe hạng sang, quán quân tiêu thụ tháng này lại là con.”
Hạ Cẩn không giấu được niềm tự hào, có thể thấy con gái bà ở giai đoạn này rất thích công việc bán hàng.
Có lẽ gen di truyền vẫn có tác dụng, hai mươi năm trước, bà cũng bắt đầu từ một công việc bán hàng nhỏ
“Đây là nhà mới? Để mẹ nhìn thử.”
Hạ Nhan từ trên ghế sô pha nhảy lên, điều chỉnh máy ảnh, đi vòng quanh căn hộ hai phòng ngủ, còn để mẹ nhìn bệnh viện Giang Nghĩa đối diện tiểu khu: “Đây là bệnh viện nơi chú làm việc.”
Hạ Cẩn rất hài lòng với chỗ ở mới của con gái, bắt đầu quan tâm đến chế độ ăn uống của con: “Mẹ thấy nhà bếp của con khá rộng rãi, ngày thường con nên tự mình nấu ăn đi, đừng đặt đồ ăn ngoài nữa.”
Là một người nữ cường nhân thì sao, quan tâm đến con cái, Hạ Cẩn không khác gì những bà mẹ khác trên đời.
Hạ Nhan tinh ranh mở tủ lạnh, nói với mẹ rằng cô đã bắt đầu học nấu ăn.
Cách một tầng Internet, cô đã thành công đánh lừa mẹ mình.
Vừa cúp điện thoại, Hạ Nhan liền nhìn một ít nguyên liệu trong tủ lạnh, sau khi suy nghĩ xong liền chụp ảnh gửi cho Từ Nghiễn Thanh: Hôm qua tôi mới mua, còn tươi, anh nhìn xem anh cần dùng đến không? Tôi không chuẩn bị nấu ăn nữa, thay vì lãng phí nó, không bằng tôi đưa cho anh, có thể tận dụng nó một cách tốt nhất.
Từ Nghiễn Thanh rất nhanh đã trả lời: Được, đợi lát nữa tôi lên lấy.
Hạ Nhan đi tìm hai túi đồ, để rau và trứng một túi, thịt đông một túi.
Khoảng năm phút, chuông cửa vang lên.
Hạ Nhan xách đồ ra mở cửa, nhưng thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một cây trầu bà màu xanh ngọc bích, màu sắc rất đẹp, nếu Hạ Nhan là thỏ, cô nhất định phải cắn một miếng trước.
“Quà đáp lễ, tăng ca mệt mỏi có thể nhìn một chút, nâng cao tinh thần hơn một cốc bia lạnh.” Từ Nghiễn Thanh cười nói.
Hạ Nhan có chút lo lắng: “Tôi đã từng trồng cây xanh mấy lần, nhưng đều ch.ết hết.”
Từ Nghiễn Thanh: “Nếu cô không ngại, tôi sẽ định kỳ nhắc cô tưới nước.”
Hạ Nhan: “Được nha, cám ơn.”
Hai người trao đổi đồ vật trong tay, Từ Nghiễn Thanh rời đi.
Hạ Nhan đem trầu bà vào phòng làm việc, một chùm lá xanh xuất hiện trong lọ hoa sứ trắng, điều này thực sự khiến tinh thần sảng khoái.