Chương 14: Anh thừa nhận chính mình nông cạn, sẽ bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của cô

Edit: Thanh
Vẫn còn rất nhiều cửa hàng ăn khuya, Từ Nghiễn Thanh phụ trách lái xe, Hạ Nhan ngồi bên cửa sổ quan sát, sau khi đi qua một trung tâm thương mại, Hạ Nhan nhìn thấy một quán thịt nướng, liền chỉ Từ Nghiễn Thanh lái xe đi qua. 
Gió buổi tối hơi lạnh, Hạ Nhan mặc áo khoác rồi bước xuống xe.


Một bộ đồ đen hoàn hảo che lại sự gợi cảm, phóng túng mà cô thể hiện ra trong quán bar, lúc này, Hạ Nhan đã trở lại thành một nhân viên bán hàng của cửa hàng 4s mà Từ Nghiễn Thanh rất quen thuộc. Chỉ là bởi vì uống rượu mà hai má cô ửng đỏ, trong mắt càng lộ rõ ​​màu nước, giống như quả đào ngoan ngoãn đem chính mình rửa sạch, giọt nước còn đọng lại, chờ bị ăn người ăn sạch sẽ.


Từ Nghiễn Thanh đem tầm mắt nhìn sườn mặt cô rời đi, tự khinh thường bản thân vì có suy nghĩ như vậy.   
Nhưng mà, anh nhân cơ hội yêu cầu một bữa ăn tối, chẳng phải cũng là vì muốn ở cùng cô trong đêm hormone xao động này sao?   


Cuối cùng Từ Nghiễn Thanh không thể không thừa nhận, anh cũng là một người đàn ông nông cạn sẽ bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của cô.   
“Tôi thấy bên cạnh có một quán trà sữa. Có muốn uống trà sữa không?”
Sau khi ngồi xuống quán thịt nướng và gọi đồ ăn, Hạ Nhan đột nhiên hỏi.   


Từ Nghiễn Thanh: “Em mời tôi ăn cơm, tôi mời em uống trà sữa nhé, em muốn uống gì?”   
Hạ Nhan không khách sáo, cô nói một tiếng với chủ quán rồi đi cùng Từ Nghiễn Thanh.   


Tiệm trà sữa sắp đóng cửa, hai người có thể là đợt khách cuối cùng, Hạ Nhan vốn dĩ muốn uống một ly lạnh, nhưng lại liếc nhìn vị bác sĩ hàng xóm, cô lại chọn đồ uống nóng.  
Trà sữa đã chuẩn bị xong, Từ Nghiễn Thanh trả tiền, hai người quay lại quán thịt nướng.   


available on google playdownload on app store


“Anh có thường ăn thịt nướng không?” Hạ Nhan ngồi đối diện với Từ Nghiễn Thanh cười hỏi, “Tôi cảm thấy một bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa chú ý giữ gìn sức khỏe như anh, có lẽ sẽ không ăn mấy món đồ ăn vặt này.”   


Từ Nghiễn Thanh lắc ly trà sữa trong tay: “Trà sữa cũng giống như thịt nướng, không nên dùng quá nhiều, thỉnh thoảng có thể ăn vài bữa để cải thiện cảm giác hạnh phúc của cuộc sống, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ và khỏe mạnh, không cần phải kiêng khem nghiêm ngặt trong phương diện ăn uống. “   


Hạ Nhan: “Anh giống như đang giảng đạo lí vậy.”  
Từ Nghiễn Thanh cười nhìn cô: “Làm cho người khác chán ghét sao?”  


Hạ Nhan lắc đầu, ít nhất cô không ghét, cô là người có chút thanh khống*, rất khoan dung với người có giọng nói dễ nghe, nếu giọng nói khó nghe, nói một chữ cô cũng cản thấy khó chịu.
(*thanh khống: mọi người có thể hiểu là yêu thích âm thanh, cũng giống như thủ khống là đam mê bàn tay đẹp,…)


Thịt nướng được dọn ra, hai người vừa trò chuyện vừa ăn uống, ai cũng làm công việc loại hình phục vụ, Hạ Nhan phàn nàn về một số khách hàng quá cầu toàn, hay chú ý đến chi tiết, còn Từ Nghiễn Thanh thì phàn nàn về một số bệnh nhân khó giao tiếp, hai người thế nhưng rất có tiếng nói chung.


Nói khá nhiều, nhưng vẫn ăn rất ngon, Hạ Nhan đã uống hết ly trà sữa nhưng vẫn còn thấy khát. 
Cô gọi người phục vụ đến gọi đồ uống.   
Từ Nghiễn Thanh cướp lời: “Hai chai nước khoáng nhiệt độ bình thường.”   
Hạ Nhan cắn môi bất mãn nhìn anh với đôi mắt ướt át.   


Từ Nghiễn Thanh tiếp thu được, nói thêm: “Thêm một lon bia nhiệt độ bình thường.”   
Hạ Nhan liền cười, cầm một xiên thịt nướng lên gặm.  


Hạ Nhan thích uống bia, vì bệnh dạ dày mà đã lâu cô không uống, buổi tối cô không uống bia ở quán bar, bây giờ lại đang ăn đồ nướng, trong chốc lát cô liền đem lon bia uống cạn.
Hạ Nhan quay đầu lại nhìn nơi đặt đồ uống trong cửa hàng.  


Từ Nghiễn Thanh không cho cô cơ hội lại mê muội: “Còn ăn nữa chứ? Nếu ăn xong rồi vậy tính tiền thôi.”   
Hạ Nhan vừa muốn nói chuyện, hơi rượu xông lên, lấy tay che miệng, nấc lên.   


Thịt nướng trên bàn gần như đã ăn hết, Từ Nghiễn Thanh nói Hạ Nhan lo phần còn lại, anh đi lấy một chai nước khác.   
Hạ Nhan không nghĩ nhiều, nhưng sau đó cô phát hiện Từ Nghiễn Thanh đang dành thanh toán.  
“Đã nói là tôi mời anh…”   


“Chỉ là một bữa tối thôi, nếu em còn băng khoăn vậy lần sau lại mời tôi.” Từ Nghiễn Thanh đút một tay vào túi, từ chối lời đề nghị chuyển hồng bao của Hạ Nhan.   
Hạ Nhan đã gửi hồng bao, anh không nhận, cô cũng không có biện pháp nào.   


Khi đến bãi đậu xe, Hạ Nhan theo thói quen đi về phía ghế lái.  
Từ Nghiễn Thanh nhẹ nhàng kéo cổ tay cô.   


Hạ Nhan mờ mịt mà quay đầu lại, gió đêm thổi qua làn tóc rối bên tai cô, đôi mắt đó ướt át nhìn qua, trái tim Từ Nghiễn Thanh rung động, một cỗ xúc động dâng lên muốn kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.


Xúc động thì xúc động, Từ Nghiễn Thanh đã kịp thời thả cổ tay ra, chỉ vào vị trí ghế phụ.   
Hạ Nhan phản ứng lại, nhoẻn miệng cười, vòng qua bên kia.   


Uống rượu, nhảy múa, ăn uống no nê, lại uống thêm một lon bia, đêm xuống, cả thể xác và tinh thần của Hạ Nhan đều đòi đình công, không bao lâu sau khi xe chạy, cô đã ngủ gật trên lưng ghế.   
Từ Nghiễn Thanh nâng cửa sổ đang được cô hạ xuống lên, tránh cho cô bị cảm lạnh.   


Hơi thở của cô mang theo mùi rượu nhàn nhạt tản ra trong không gian xe kín mít, khi chờ đèn đỏ, Từ Nghiễn Thanh vừa quay đầu liền nhìn thấy đầu cô nghiêng qua, lông mi dài, mặt ửng hồng, đôi môi đầy đặn khẽ mở.   
Từ Nghiễn Thanh thu hồi ánh mắt, lông mày tuấn tú cau lại.   


Vì cảm thấy anh là người quen, đáng tin cậy nên cô mới thả lỏng cảnh giác như thế, hay cô vẫn sẽ ngủ quên như vậy khi có người lái xe thay khác?   
Xe của anh tạm thời đưa ba mẹ lái, Từ Nghiễn Thanh đỗ xe của Hạ Nhan ở chỗ đỗ xe mà anh thuê.   


Cởi dây an toàn, Từ Nghiễn Thanh ngồi trên ghế, lấy điện thoại di động ra.
Hạ Nhan đang ngủ say thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.  


Cô đột ngột tỉnh lại, ánh mắt quét qua người đàn ông ngồi trên ghế lái, đại não còn chưa bắt đầu hoạt động, cô theo bản năng sờ điện thoại trong túi xách. Đối với những người vừa mới mở mắt trong bóng tối, ánh sáng trên màn hình quá chói mắt, Hạ Nhan thậm chí còn không nhìn thấy tên người gọi, cô đưa điện thoại đến bên tai trước: “Xin chào?”   


“Xin chào, đến tiểu khu Minh Châu rồi, bạn có thể xuống xe.”   
Hạ Nhan giật mình, đột nhiên nhìn về phía ghế lái.  
Từ Nghiễn Thanh đặt điện thoại xuống, cười với cô rồi chỉ ra ngoài.   
Bên ngoài là ga ra dưới tầng hầm, Hạ Nhan hoàn toàn thanh tỉnh, dở khóc dở cười treo điện thoại.


~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Mở cửa xe, Hạ Nhan quay lưng về phía Từ Nghiễn Thanh ngáp dài, nước mắt ứa ra.   
Từ Nghiễn Thanh khóa xe, bước tới trả lại chìa khóa cho cô.
Hạ Nhan cầm lên, cùng anh đi vào thang máy.   


“Em rất tin tưởng tôi?” Từ Nghiễn Thanh đột nhiên hỏi.   
Hạ Nhan nhìn sang, “… Anh có ý gì?”   
Từ Nghiễn Thanh: “Em ngủ gật trên xe, thật ra có chút nguy hiểm.”  


Hạ Nhan hiểu ý anh, chống lại ý muốn ngáp lần nữa, Hạ Nhan suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Có vẻ tôi thực sự tin rằng anh sẽ không làm những việc phạm pháp như vậy.”   
Từ Nghiễn Thanh tò mò: “Tại sao?”   
Hạ Nhan nhìn chằm chằm mặt anh vài giây: “Bởi vì anh giống người tốt.”   


Từ Nghiễn Thanh: …
Đây tính là lý do gì? Một số kẻ giết người có vẻ trung thực lương thiện, làm sao cô có thể dễ dàng đưa ra phán đoán dựa trên sắc mặt của một người như vậy?


Tất nhiên, Hạ Nhan không hoàn toàn nhìn mặt, lời nói và việc làm của một người có thể giải thích một số vấn đề, tóm lại, Từ Nghiễn Thanh cho cô cảm giác anh là người đáng tin cậy, tuy nhiên, giải thích với anh những điều này quá rắc rối, Hạ Nhan cũng không tiếp tục nói chuyện.   


Vào thang máy, Hạ Nhan nhấn tầng 16, nghĩ đến Từ Nghiễn Thanh, lập tức lại nhấn tầng 15.   
Kết quả thang máy lên đến tầng 15 rồi, Từ Nghiễn Thanh vẫn không hề động đậy.   
Hạ Nhan: “Anh…”
Từ Nghiễn Thanh trịnh trọng nói: “Muộn lắm rồi, tôi đưa em lên lầu.”   


Hạ Nhan cảm thấy có chút kỳ quái, một tia cảnh giác mà cô vẫn luôn không nói ra liền dâng lên.   
Lầu 16 đến trong nháy mắt, Từ Nghiễn Thanh đi theo Hạ Nhan ra khỏi thang máy, nhưng chỉ dừng lại ở sảnh thang máy nhìn theo Hạ Nhan.   


Hạ Nhan trong chốc lát đã thoải mái trở lại, trước khi vào cửa còn tươi cười vẫy tay với anh.   
Cô đóng cửa lại, Từ Nghiễn Thanh cũng bước vào thang máy.   


Một tin nhắn được gửi đến điện thoại của Hạ Nhan: Không phải kẻ xấu nào cũng có bộ mặt xấu. Sau này em phải chú ý an toàn khi ở một mình với đàn ông.
Trước khi Hạ Nhan chuẩn bị đi tắm, cô đã nhìn thấy tin nhắn của Từ Nghiễn Thanh.   
Hạ Nhan trả lời theo bản năng: Bao gồm anh sao?   


Nhưng còn chưa gửi đi, đột nhiên cảm thấy tin nhắn trả lời này có chút mơ hồ cho nên Hạ Nhan xóa đi, đơn giản đáp lại: Cảm ơn, tôi nhớ kỹ rồi!   


Cậu của Hạ Nhan muốn ra nước ngoài giao lưu, mợ được nghỉ đông nên đi theo, hai vợ chồng trước khi đi đã gọi điện thoại cho Hạ Nhan, hy vọng Hạ Nhan cuối tuần này có thể trở về ở cùng với Hạ Nhiễm một đêm, sáng thứ hai đưa Hạ Nhiễm tới trường


Hạ Nhiễm bình thường đều trọ ở trường, chỉ có mỗi buổi chiều cuối tuần có thể về nhà thả lỏng một chút.  
Đương nhiên Hạ Nhan đồng ý, nếu không phải cuối tuần cửa hàng quá bận, buổi trưa chủ nhật cô muốn đón em họ tan học.   


Vào ngày chủ nhật, Hạ Nhan gọi điện cho em họ, hẹn cô ấy buổi tối đi ăn một bữa thịnh soạn.   
Hạ Nhiễm bày tỏ sự mong đợi nồng nhiệt.   


Học sinh cấp ba ngày nào cũng trong trạng thái chuẩn bị cho kỳ thi, Hạ Nhan không dám rủ em họ đi ăn món gì quá kích thích, buổi tối đưa em họ đi ăn một nhà hàng bản địa được đánh giá cao.   
“Chị nhớ Tần Dương học cùng trường với em đúng không?” Hạ Nhan chủ động hỏi trong bữa ăn.   


Tần Dương là em trai cùng cha khác mẹ của cô, cùng tuổi với Hạ Nhiễm, ở độ tuổi mà Hạ Nhan vẫn còn khát vọng tình thương của cha mình, đôi khi Tần Thịnh đưa Tần Dương đến gặp cô để cố gắng bồi dưỡng mối quan hệ giữa hai chị em. Hạ Nhan khi đó còn đang học lớp tám, đối với Tần Dương tràn đầy bài xích, Tần Dương từ nhỏ đã lầm lì, đối với cô lễ phép nhưng không nhiệt tình.


Nhưng Tần Dương lớn lên phi thường xinh đẹp lại hiểu chuyện, Hạ Nhan chưa bao giờ thực sự ghét cậu.   


Sau khi Hạ Nhan học cấp ba, cô căn bản không gặp Tần Thịnh và Tần Dương, cũng không có ý đồ đi tìm hiểu, sau này khi Hạ Nhiễm lên cấp ba có nói rằng em ấy và Tần Dương học cùng trường cấp ba, Hạ Nhan mới bắt đầu có tin tức về Tần Dương.   


Tần Dương trong miệng Hạ Nhiễm là một học bá cao lãnh, tồn tại như một nam chính trong một bộ phim thần tượng học đường, nhưng có một người cha cặn bã giàu có cặn bã và một người mẹ quá cố đã tạo cho Tần Dương một khí chất làm cho người khác thương tiếc.


Nói đến Tần Dương, Hạ Nhiễm như mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt, chẳng hạn như Tần Dương đã đoạt giải thưởng gì, chẳng hạn như cô gái nào thích Tần Dương.   


Đương nhiên, Hạ Nhiễm dám nói như vậy, cũng biết Hạ Nhan cũng không có phản cảm với Tần Dương, rốt cuộc, năm đó Hạ Cẩn cùng Tần Thịnh ly hôn, cùng không có quan hệ với mẹ của Tần Dương, con ruồi mà cắn quả trứng có vết nứt* -Tần Thịnh này là một người phụ nữ khác, Tần Thịnh ly hôn hai năm sau mới gặp mẹ Tần Dương, theo đuổi rồi kết hôn, lại ngoại tình…  


(*Có một câu tục ngữ Trung Quốc là ruồi không cắn trứng liền, nói chung, ruồi săn tìm thức ăn bằng khứu giác và chúng bay qua chỉ vì ngửi thấy thứ gì đó có mùi. Mặc dù hầu hết thứ mà ruồi nhặng thích thì có mùi hôi, mùi trứng nứt ra cũng có mùi hôi, đó là loại trứng thúi trong truyền thuyết. Câu này ý nói là Tần Thịnh hôi như trứng thúi)


“Chị, sao chị lại đột nhiên hỏi thăm về Tần Dương?” Nói đủ rồi, Hạ Nhiễm nghi hoặc hỏi.  
Hạ Nhan cố ý nói đùa: “Thành tích của em quá kém, chị muốn lợi dụng mối quan hệ gia đình trước đây với cậu ấy để nhờ cậu ấy dạy bù bài cho em.”   


Hạ Nhan bũi môi: “Ai thành tích kém chứ? Em chỉ cần thể hiện ổn định trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau, thi đại học không trọng điểm sẽ không có vấn đề gì!”   
Hạ Nhan: “Ừm, tâm lý đủ tốt rồi, xem ra trước kỳ thi không cần lo lắng sẽ bị hói đầu rồi.”   


Hạ Nhiễm tức giận đến than khóc.   
Sáng hôm sau lúc năm giờ rưỡi, Hạ Nhan chở học sinh cấp ba xuất phát.   
Đường lúc này thông thoáng, mới sáu giờ đã đến trường.   


Hạ Nhan đỗ xe bên đường, định tháo dây an toàn, Hạ Nhiễm đột nhiên vỗ tay cô, chỉ vào cổng trường nói: “Mau nhìn mau nhìn, cô Mạnh và con trai bá tổng* của cô ấy!”  
(*bá đạo tổng tài)


Hạ Nhan nhìn lên, cô thấy một người đàn ông mặc vest đen đang đẩy xe lăn bước vào. Cô Mạnh đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt bị thanh ngang che mất. Người đàn ông mặc vest đen cao lớn, khuôn mặt đẹp trai không thể chê vào đâu được, ngoại trừ khí chất quá lạnh lùng.   


Hạ Nhiễm hai tay ôm tim: “Anh ấy còn đẹp trai hơn cả những ngôi sao trong phim truyền hình nữa đúng không?”   
Hạ Nhan kéo khóe miệng, đẩy cô nàng xuống: “Ôn tập cho tốt, cố gắng thi vào trường trọng điểm!”   






Truyện liên quan