Chương 33: Anh em plastic phần tiếp theo & Tặng quà cho học sinh cấp 3
Edit: Thanh
Hạ Nhan đóng cửa lại lúc Từ Nghiễn Thanh rút tay về.
Một tiếng bịch đập vào lòng Từ Nghiễn Thanh, anh đứng trước cửa nghe tiếng bước chân đi xa dần.
Từ Nghiễn Thanh giơ tay trái lên, trên ngón áp út vẫn còn lưu lại sự ngứa ngáy ẩm ướt.
Cô vậy mà lại. . .
Từ Nghiễn Thanh nhắm mắt lại, dựa trán vào cánh cửa, anh đã hôn cô hai lần, đã trải qua sự rung động tốt đẹp đó.
Từ Nghiễn Thanh ấn chuông cửa, anh không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì, anh chỉ muốn Hạ Nhan cho anh vào, chỉ muốn đẩy cô vào tường.
Hạ Nhan dựa vào ghế sa lon, vừa thư giãn hai chân đau nhức, vừa nhắn tin cho anh: Về đi, đi ngủ sớm một chút, anh là bác sĩ, để bộ dạng như quỷ thế này đối mặt với bệnh nhân, ai dám tin anh?
Từ Nghiễn Thanh nhìn thấy tin nhắn, ánh mắt cố định vào bốn chữ "bộ dạng như quỷ" thật lâu không thể dời đi.
Một lát sau, Từ Nghiễn Thanh mở máy ảnh, bật chế độ selfie nhìn vào mặt mình.
Chỉ nhìn một chút, Từ Nghiễn Thanh liền để điện thoại xuống.
Nhưng anh mất ngủ cả đêm, trách ai?
Bác sĩ Từ: Em không gặp tôi, tôi không ngủ được.
Hạ Nhan: Hôm qua không gặp? Hôm nay không gặp? Là anh nói vẫn còn mười ngày, anh đợi đáp án của tôi.
Bác sĩ Từ: Nhưng tôi không nói mười ngày này không thể gặp nhau.
Hạ Nhan: Anh cũng phải cho tôi không gian để cân nhắc kỹ lưỡng chứ? Có người từng theo đuổi tôi nửa năm, người ta có thể kiên trì nửa năm, anh chỉ cần chờ mười ngày thì có gì không chịu được?
Từ Nghiễn Thanh không nói nên lời.
Anh chưa từng theo đuổi ai, không có kinh nghiệm ở phương diện này, anh chỉ biết là mấy phút trước còn đang ôm hôn nồng nhiệt, đột nhiên nói mười ngày không thể gặp, lại thêm mười ngày sau còn có thể đứng trước kết quả bị cô cự tuyệt, anh liền không có cách nào giữ vững lý trí, không cách nào bình yên chìm vào giấc ngủ, không cách nào khống chế mình không nghĩ đến người phụ nữ tầng trên.
Bác sĩ Từ: Em đã hôn người theo đuổi em nửa năm kia sao?
Hạ Nhan: Có quan hệ sao?
Bác sĩ Từ: Có, em trả lời tôi trước, phải nói thật.
Hạ Nhan tò mò về phản ứng của anh nên cô thành thật trả lời: Không.
Bác sĩ Từ: Vậy thì đúng rồi, em đã không cho anh ta hi vọng, cho nên anh ta có thể tỉnh táo theo đuổi em, nhưng em cho tôi hi vọng, đột nhiên lại kéo dài khoảng cách, tôi không chịu được.
Hạ Nhan: Anh chính là thiếu rèn luyện, theo đuổi thêm mấy lần, thất bại thêm mấy lần, sau này liền có thể thản nhiên đối mặt rồi, tôi là đang rèn luyện cho anh, anh phải cảm ơn tôi.
Hạ Nhan: Cho dù bây giờ tôi cho anh chuyển chính thức, chúng ta thật sự yêu đương, về sau cũng có xác suất chia tay, nhìn tố chất tâm lý này của anh đi, ngay cả mười ngày không gặp nhau anh còn không chấp nhận được, vậy thật sự chia tay, anh còn có thể làm những điều cực đoan hơn thì tôi làm sao dám ở bên anh? Anh nói có đúng không?
Từ Nghiễn Thanh cảm thấy cô đang ngụy biện, anh có thể làm chuyện cực đoan gì chứ, nhiều lắm thì say rượu điên cuồng ở nhà như anh trai anh thôi.
Bác sĩ Từ: Tố chất tâm lý của tôi rất tốt, đã từng có một đại ca xăm trổ, mặt hung dữ đến tìm tôi khám bệnh, tôi cũng không sợ hắn.
Hạ Nhan: Làm sao anh biết người đó là đại ca?
Bác sĩ Từ: Trực giác.
Hạ Nhan: Vậy trực giác của tôi nghĩ anh đang bịa chuyện thôi. Được rồi, chín ngày tiếp theo nếu anh có thể không liên lạc với tôi, không gặp tôi thì tôi sẽ tin tưởng tố chất tâm lý của anh, lúc đưa ra quyết định cuối cùng sẽ không lo lắng việc này nữa.
Từ Nghiễn Thanh không phản bác được.
Hạ Nhan: Bây giờ bắt đầu tính thời gian, nghỉ ngơi thật tốt, đừng trả lời.
Từ Nghiễn Thanh đành phải rời đi.
Trở lại dưới lầu, Từ Nghiễn Thanh nằm trên ghế sa lon, nhìn tay trái ngẩn người.
Cây phân tích tình yêu trong đầu sinh trưởng lung tung khiến anh đau đầu, kiên trì đến mười một giờ, Từ Nghiễn Thanh không chịu nổi nữa, gửi tin nhắn cho anh trai: Anh từng theo đuổi mấy người?
Từ Mặc Trầm: Không nhớ rõ.
Từ Nghiễn Thanh khẽ giật mình: Anh còn đa tình như vậy?
Theo sự quan sát và hiểu biết của anh với anh mình thì anh trai anh không có khuyết điểm đa tình này.
Từ Mặc Trầm: Em có thể nhớ đã đuổi theo bao nhiêu người bạn chơi cùng khi còn nhỏ sao?
Từ Nghiễn Thanh bị trò đùa lạnh lẽo của anh trai đóng băng rồi.
Từ Nghiễn Thanh: Em nói là theo đuổi trong phương diện tình yêu, anh nghiêm túc chút đi.
Từ Mặc Trầm: Anh tại sao phải nói cho cậu biết.
Từ Nghiễn Thanh: Được, coi như em chưa hỏi.
Từ Mặc Trầm: Tối hôm qua vẫn còn hẹn hò, đêm nay liền thất tình rồi?
Từ Nghiễn Thanh cắn răng, cân nhắc đến anh ruột là người duy nhất anh có thể trưng cầu ý kiến nhờ giúp đỡ, Từ Nghiễn Thanh nuốt cơn giận xuống, giải thích đơn giản tình huống: Không có thất tình, cô ấy nói muốn tách ra một khoảng thời gian trước, suy nghĩ kỹ muốn yêu đương với em hay không, trước đó bọn em chỉ là đang xem mắt.
Từ Mặc Trầm: Xem mắt bao lâu rồi?
Từ Nghiễn Thanh: Hai mươi ngày, trước đó cũng đã gặp nhau mấy lần.
Từ Mặc Trầm: Hẹn hò mấy lần?
Từ Nghiễn Thanh: Hầu như mỗi ngày đều gặp, em mời cô ấy ăn cơm, đều là em tự làm.
Từ Mặc Trầm: Trước khi cô ấy nói nên tách ra thì em đã làm gì? Thế nào cũng phải có ngòi nổ chứ.
Từ Nghiễn Thanh do dự mấy phút mới trả lời: Cô ấy có lẽ thích em, chỉ là em không biết đó là loại thích muốn yêu đương, hay là chỉ là tùy tiện chơi đùa rồi hảo tụ hảo tán*, cho nên em để cô ấy suy nghĩ kỹ rồi đưa ra đáp án. Đúng rồi, cô giống như người không tin vào tình yêu.
(*Hảo tụ hảo tán: Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo. Cre: Tiếng Trung Thảo An.)
Từ Mặc Trầm: Không tin vào tình yêu còn xem mắt với em?
Từ Nghiễn Thanh kiên nhẫn giải thích: Mẹ nhờ dì Lý giới thiệu, dì Lý chính là mẹ của học sinh mà mẹ xả thân cứu kia, đối tượng hẹn hò của em là cháu gái dì Lý, người ta không tiện cự tuyệt mẹ.
Từ Mặc Trầm: Hiểu rồi, vậy em không đợi cô ấy suy nghĩ kỹ càng được sao?
Từ Nghiễn Thanh: Em chính là muốn anh giúp phân tích xác suất để cô ấy đồng ý cùng em yêu đương.
Từ Mặc Trầm: Có thể, em xóa hết ảnh với video kia đi.
Từ Nghiễn Thanh đợi một phút, trả lời: Xóa rồi.
Từ Mặc Trầm: Em tưởng anh khờ sao, đồng ý điều kiện này thì bây giờ anh qua tìm em, cùng phân tích với em một đêm, không đồng ý thì miễn bàn.
Từ Nghiễn Thanh: Đợi chút, em suy nghĩ một chút đã.
1601.
Hạ Nhan đã chuẩn bị đi ngủ, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên đinh đinh đinh liên tục gửi tới mấy bức hình.
Là lịch sử trò chuyện của hai anh em nhà họ Từ.
Từ Nghiễn Thanh dự đoán thời gian rất chuẩn, Hạ Nhan vừa xem hết tấm cuối cùng, tin nhắn của anh liền đến.
Bác sĩ Từ: Video với ảnh là tài liệu đen của anh tôi, với tính cách của anh ấy thì đây có thể là tài liệu đen duy nhất trong đời, em nói tôi phải đồng ý điều kiện của anh ấy sao?
Hạ Nhan bị quả dưa này hấp dẫn, cũng không chú ý Từ Nghiễn Thanh đã làm trái với giao ước: Gửi tài liệu đen cho tôi, tôi giúp anh bảo quản.
Bác sĩ Từ: Liên quan đến việc riêng của anh tôi, tài liệu đen này chỉ có người trong nhóm gia đình của chúng tôi mới có thể được chia sẻ.
Hạ Nhan: Vậy anh xóa đi.
Bác sĩ Từ: Em cảm thấy anh ấy có thể giúp tôi phân tích được xác suất chính xác không?
Hạ Nhan: Phân tích thì cần phải cung cấp số liệu, anh chuẩn bị cung cấp cái gì? Anh đã làm cho tôi bao nhiêu bữa cơm, hay là thời gian và mức độ chúng ta hôn nhau?
Bác sĩ Từ: Tôi không tìm anh ấy phân tích nữa.
Hạ Nhan: Ngủ ngon.
Nhịp tim của Từ Nghiễn Thanh vẫn còn đập loạn, sau khi nói chuyện xong, anh quả quyết cự tuyệt điều kiện của anh mình.
Từ Mặc Trầm: Thực ra không cần phân tích, cô ấy chính là muốn cự tuyệt em, ai sẽ thích một đối tượng hẹn hò mà ưu điểm chỉ có nấu cơm chứ.
Từ Nghiễn Thanh: Một lão nam nhân độc thân ưu điểm chỉ có biết kiếm tiền thì có tư cách gì giúp em phân tích.
Đính kèm ảnh chụp màn hình video.
Từ Mặc Trầm không trả lời.
Từ Nghiễn Thanh đi ngủ, nhìn câu "thời gian và mức độ hôn nhau" của Hạ Nhan, đêm nay Từ Nghiễn Thanh vậy mà không mất ngủ.
——
Hôm nay là cuối tuần.
Trong cửa hàng rất bận, Hạ Nhan quay xung quanh bốn phía trong cửa hàng như một con quay, bận liên tục đến năm giờ chiều, bên này Hạ Nhan vẫn còn khách hàng.
Lúc tiếp khách hàng, Hạ Nhan thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là em họ Hạ Nhiễm.
Học sinh lớp mười hai mỗi tuần chỉ có nửa ngày nghỉ, tiểu nha đầu vậy mà lại đến tìm cô chơi.
Hạ Nhan để Hạ Nhiễm đến khu nghỉ ngơi chờ, cô tiếp tục đi làm việc, cửa hàng đóng cửa xong còn phải mở họp, chờ Hạ Nhan tụ hợp với Hạ Nhiễm đã hơn bảy giờ.
"Đói rồi đúng không?" Hạ Nhan có lỗi đi tới.
Hạ Nhiễm lắc đầu, kéo tay chị họ cùng nhau ra ngoài: "Chưa đói, chị gái nhỏ ở quầy nước có mời em ăn điểm tâm ngọt rồi."
Hạ Nhan cười nói: "Vậy cơm tối tùy tiện ăn gì cũng được nhỉ?"
Hạ Nhiễm lập tức kháng nghị: "Không được, em ít khi được nghỉ, em muốn ăn đại tiệc!"
Hạ Nhan chở em họ đi ăn đại tiệc, cơm nước xong xuôi thì đi dạo phố, cô mua cho Hạ Nhiễm một đôi giày.
Hạ Nhiễm cũng không khách khí với chị họ, chờ sau này cô ấy đi làm kiếm được tiền sẽ mời chị họ ăn cơm, mua váy đẹp cho chị họ.
Học sinh lớp mười hai vui vẻ soi gương thay giày giống như chú chim nhỏ mới thoát khỏi lồng, Hạ Nhan nhìn một chút, đột nhiên nghĩ đến Tần Dương.
Đều là học sinh lớp mười hai, cô ấy làm chị, không thể bên trọng bên khinh.
Từng không có cơ hội gặp nhau vì học hành và công việc, lần trước gặp nhau trước trường, Hạ Nhan phát hiện giữa hai chị em tồn tại một sự thu hút từ hai bên trong quan hệ người nhà.
Phải tặng quà gì cho Tần Dương đây?
Mua giày xong, Hạ Nhan để Hạ Nhiễm giúp cô nghĩ, dù sao Hạ Nhiễm cũng học ở lớp bên cạnh lớp Tần Dương, cơ hội gặp nhau nhiều, Hạ Nhiễm cũng hiểu Tần Dương hơn một chút.
Hạ Nhiễm đau đầu với chuyện này: "Em thường gặp cậu ấy nhưng cậu ấy rất lạnh lùng xa cách, hai bọn em còn không tính là gặp mặt thì gật gật đầu để chào, em làm sao biết cậu ấy thích quà gì."
Hạ Nhan kinh ngạc: "Quen sơ cũng không tính?"
Hạ Nhiễm: "Đúng vậy, cậu ấy rất nổi tiếng, em không muốn biểu hiện như muốn nịnh bợ cậu ấy, cậu ấy cũng không có hứng thú nói chuyện với em."
Hạ Nhan suy nghĩ một chút, cũng có thể hiểu được, dù sao cô là chị gái cũng không thân với Tần Dương.
Trung tâm mua sắm rất lớn, hai chị em đang đi dạo, đi ngang qua một thành phố đồ chơi.
Hạ Nhan tâm huyết dâng trào, dắt Hạ Nhiễm đi vào.
Hạ Nhiễm sớm đã qua tuổi chơi đồ chơi, Hạ Nhan đi đến khu Lego bên này, nhìn thấy một hộp "Trung tâm phóng tàu vũ trụ".
"Chị muốn tặng cậu ấy cái này? Cậu ấy không trẻ con như vậy chứ?" Hạ Nhiễm trợn to hai mắt.
Hạ Nhan cười nói: "Em ấy hình như muốn thi thiết kế máy bay chuyên nghiệp, tặng cái này ít nhiều gì cũng là một chút tâm ý đi."
Nói xong, cô lấy xuống bộ xếp hình này.
Hạ Nhiễm có chút ghen tị: "Chị còn biết cậu ấy muốn thi ngành nào, vậy chị biết em muốn thi ngành nào không?"
Hạ Nhan: "Em thích ăn, ẩm thực phương Đông mới*?"
(*Trường dạy nấu ăn ở Trung Quốc (New East Cuisine Education).)
Hạ Nhiễm hét lên một tiếng, nhảy lên lưng chị họ.
Đi dạo đủ rồi, Hạ Nhan đưa em về nhà, cũng đưa bộ xếp hình kia cho em họ đi tặng.
Ngày thứ Hai hôm sau, Hạ Nhiễm đến trường sớm, nhưng cô có sớm cũng không sớm bằng học sinh trọ ở trường, hai lớp đều ngồi đầy học sinh tự học. Hạ Nhiễm cầm theo bộ Lego tới trước lớp học của Tần Dương nhìn vào.
Cô ấy cũng không biết Tần Dương ngồi vị trí nào, tìm một vòng cũng không tìm được người, ngược lại khiến cho một ít nam sinh nhìn cô, còn có một tên đáng ghét huýt sáo.
Hạ Nhiễm trừng cậu ta một cái rồi quay đi.
"Tìm tôi?" Tần Dương không biết đến lúc nào, một tay đút túi quần, một tay nắm dây đeo cặp sách.
Hạ Nhiễm ngay lập tức đưa hộp Lego tới, đồng thời khoe giày mới trên chân nói: "Tối qua tôi với chị họ đi dạo phố, chị ấy mua giày cho tôi, sợ cậu ghen tị nên chọn cho cậu cái này."
Tần Dương liếc nhìn giày mới của cô ấy, nhận lấy quà của mình: "Cảm ơn."
Bên trong lại có nam sinh huýt sáo, Hạ Nhiễm phiền muộn chạy đi, thầm quyết định sau này sẽ không tiếp tục giúp chị họ tặng đồ nữa.
Tần Dương nhìn Hạ Nhiễm chạy vào lớp bên cạnh, lúc này mới vào phòng học.
Nam sinh huýt sáo đằng sau ồn ào: "Ha, lần đầu nhìn thấy giáo thảo* nhận quà của nữ sinh nha!"
(*Có thể hiểu là hotboy của trường. Ví dụ như giáo thảo Bắc Đại - Quách Văn Thao hay giáo thảo Nam Đại - Bồ Tập Tinh, nếu bạn nào không biết hai ảnh có thể coi show Học viện trinh thám nha. Show đỉnh chóp luôn.)
Tần Dương lạnh lùng liếc đối phương một cái, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Bên ngoài hộp Lego vẽ hình trung tâm phóng tên lửa, bệ bắn tên lửa, chi tiết cần có đều có.
Đây là món quà vừa ý nhất mà anh nhận được từ nhỏ đến lớn.