Chương 8
Editor: Linh Đang
“Cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận?” Thạch Hiểu Tĩnh một bên thu thập hành lý, vừa gật đầu khen ngợi Vãn Hảo, “Sớm nên quyết định như vậy, Chu Tử Nghiêu rất tốt đấy, không thử nào biết có thích hợp hay không? Nói không chừng em sẽ phát hiện Đường Khải Sâm còn chẳng tốt bằng nửa điểm của anh ấy.”
Vãn Hảo nhìn Bắc Bắc ở ngoài cửa chạy tới chạy lui thu thập quần áo cùng đồ chơi của mình, qua một lúc mới nói: “Chị đi, một mình Chung Gia Minh có sao không?”
Thạch Hiểu Tĩnh mắt nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, ánh mắt thay đổi, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục sửa sang lại quần áo: “Cũng không có vấn đề.”
Cô nói xong mới ý thức được lại bị đối phương lặng lẽ dời trọng tâm câu chuyện, hung hăng trừng to mắt: “Khương Vãn Hảo, em lại qua quýt với chị! Tóm lại em nghe chị là phải, đừng ôm gánh nặng trong lòng lớn như vậy, ở chung thật tốt. Yêu đương không phải là như vậy sao? Ai quy định nhất định phải có kết quả, không thích hợp thì chia tay được mà.”
“Em không nghĩ cái gì, ngược lại hình như chị còn nghĩ nhiều hơn em.” Vãn Hảo giúp cô thu dọn túi đồ hóa trang ở một bên, đưa qua, “Em không trung trinh với người nào cả, đều đã là chuyện 800 năm trước. Chỉ là vẫn cảm thấy, người này không thể là Chu Tử Nghiêu, dù sao thì anh ấy cũng biết quá khứ của em, còn biết sự tồn tại của Bắc Bắc...”
Thạch Hiểu Tĩnh cũng hiểu đại khái, lòng người quá mức thực tế, lúc yêu thì chẳng ngại cái gì, lúc không yêu thì cái gì cũng để ý. Nếu đợi ngày nào đó Chu Tử Nghiêu đối xử với Vãn Hảo chẳng phải là để ý nữa, tất cả những thứ trước mắt này, mỗi một thứ đều có thể trở thành mồi lửa. Trong tình yêu một khi có người bắt đầu bị dồn vào thế yếu, bản thân chính là đang trong tình trạng rất nguy hiểm.
Cô ( THT) bỗng nhiên có chút không hiểu nổi: “Vậy làm sao lại đột nhiên tiếp nhận anh ấy?”
Đối mặt với nghi hoặc của Thạch Hiểu Tĩnh, Vãn Hảo chỉ nhếch môi mỉm cười: “Tài ăn nói của anh ấy tốt, bị anh ấy thuyết phục.”
“Anh có tiền hơn em, ở cùng một chỗ không cần lo lắng anh sẽ lợi dụng tiền của em. Anh cũng đã thấy bộ dáng nghèo túng nhất của em, không cần lo lắng là vì sắc đẹp của em. Anh hiểu rõ em, không cần lo lắng chuyện anh sẽ đùa giỡn em. Nghĩ như thế nào đi nữa, em đều không có lý do cự tuyệt anh.” Vãn Hảo học đối phương tường thuật lại, “Trải qua một cuộc hôn nhân, trong lòng em càng có trách nhiệm, anh không cần lo lắng em sẽ có tâm tư khác. Về phần Bắc Bắc, từ thái độ của em đối với bé anh thấy được sự dũng cảm cùng vĩ đại của em. Thoạt nhìn, không có một điều gì xấu ảnh hưởng tới anh cả.”
“Thật đúng là giọng điệu của một người làm ăn.” Thạch Hiểu Tĩnh cười nhạt.
Vãn Hảo gật gật đầu: “Anh ấy nói cũng không sai, thay đổi người đàn ông khác chưa hẳn đã có thể tốt như anh ấy, tổng hợp từ trước tới giờ, cùng anh ấy ở cùng một chỗ hình như là rất đơn giản và có hiệu quả, không gây trở ngại em kiếm tiền.”
“...”
Thạch Hiểu Tĩnh đã không còn lời nào để nói, cho nên nói những chuyện kì lạ thường xuất hiện liên tiếp, nào có người thông báo như vậy, cũng nào có người thương lượng chuyện có muốn yêu hay không như vậy?
***
Nhưng không ngờ cô thấy được trên mặt Vãn Hảo là sự lo lắng cùng không xác định với tương lai, không nhịn được vỗ vỗ bả vai Vãn Hảo, nói: “Mặc kệ thế nào, em đáp ứng cùng một chỗ với anh ấy là được rồi, lần này còn không tức ch.ết tên họ Đường.” Bộ dáng cô mười phần là giải hận, “Mắng nhiếc” một tiếng liền kéo khóa túi xách đến tận đáy.
Vãn Hảo nheo mắt, không khỏi nở nụ cười: “Nói thực ra, chị vẫn giật giây em cùng Chu Tử Nghiêu, mục đích thật sự là cái này đúng không?”
Thạch Hiểu Tĩnh bắt đầu giả ngu: “Nói bậy, hắn ta nào có quan trọng như vậy.”
Vãn Hảo không để ý cô, Thạch Hiểu Tĩnh dứt khoát hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, dù sao hắn cũng sắp kết hôn, chị cũng không thể không để xuống phải không? Nhưng mà rất kỳ quái, lúc trước không phải yêu muốn ch.ết muốn sống sao, tại sao lại phải qua bốn năm mới kết hôn?”
Vấn đề này Vãn Hảo cũng nghĩ tới, nhưng mỗi lần vừa nghĩ liền giống như tự ngược vậy, vì thế liền cự tuyệt suy tư. Thạch Hiểu Tĩnh cũng cảm thấy không nên nói đề tài nhạy cảm như vậy nữa, cố ý nói qua loa: “Ai, không biết bây giờ khí trời bên kia như thế nào? Em nói xem chị có nên mang mấy chiếc áo khoác ngoài hay không.”
Vãn Hảo trợn trắng mắt với cô: “Dù sao đến chỗ đó chắc chắn chị sẽ không nhịn được mà đi mua.”
“Chị nào có phá của như vậy.”
“Không ai để ý đến chị phá của đâu, dù sao Chung Gia Minh cũng nuôi nổi chị.”
“Khương Vãn Hảo!”
“Con thu thập xong rồi.” Bắc Bắc kéo vali nhỏ của mình chạy vào, trong ngực còn ôm một con gấu bông xù lông, nhìn thấy trên giường là hai người đang chơi đùa với nhau, mi tâm vặn vặn, “Lớn tuổi như vậy còn đánh nhau, không biết xấu hổ?”
Thạch Hiểu Tĩnh cùng Vãn Hảo không chút hình tượng cười ha hả, Hiểu Tĩnh vuốt vuốt tóc dài, đứng dậy chuẩn bị chuyển vali xuống lầu: “Em trực tiếp dẫn bé về nhà đi, chị đợi tài xế đưa chị đến sân bay.”
Vài người đang nói chuyện, cửa phòng đối diện đang khép hờ bỗng nhiên được mở ra, một người đàn ông cao lớn đi từ bên trong ra, làn da tái nhợt, bộ dáng vô cùng thanh tú. Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm hai lớn một nhỏ đang đứng im, lập tức đi tới, một đôi con ngươi đen láy chỉ nhìn chằm chằm Thạch Hiểu Tĩnh.
Vãn Hảo vẫn chủ động chào hỏi với anh ta: “Gia Minh, anh khỏe.”
Chung Gia Minh lại giống như không thấy cô, đi đến trước mặt Thạch Hiểu Tĩnh, vươn tay giữ chặt cổ tay cô. Anh không nói lời nào, nhưng ngón tay dùng rất nhiều lực, rõ ràng mặt đã là người hơn ba mươi, giờ phút này lại giống đứa trẻ cố chấp.
Vãn Hảo cũng đã quen Chung Gia Minh như vậy, cười không có ý tốt về phía Thạch Hiểu Tĩnh: “Bọn em đi trước.”
“Ai ——” Hai má Thạch Hiểu Tĩnh có chút hồng, lại vẫn còn liên tiếp nháy mắt với cô.
Vãn Hảo phất tay với cô, miệng phát ra khẩu âm như muốn nói: “Dụ dỗ là được rồi.”
Tình huống của Chung Gia Minh có chút đặc thù, anh ta không giống với những người đàn ông khác, từ nhỏ đã bị bênhj tự kỉ, hơn nữa tình trạng bệnh vô cùng nghiêm trọng. Tại thế giới của anh ta dường như chỉ có chính anh ta, Vãn Hảo quen biết anh ta nhiều năm như vậy, chưa từng nghe anh nói chuyện.
Theo lý thuyết một người đàn ông như vậy, kết hôn với anh ta không có chút ý nghĩa nào, nhưng mà thế lực gia tộc nhà họ Chung khổng lồ, vì mặt mũi cũng muốn cưới vợ sinh con cho anh ta.
Cho nên lúc này mới có cuộc hôn nhân của Thạch Hiểu Tĩnh cùng anh ta, có Bắc Bắc...
Đây cũng là một cuộc hôn nhân không có chút tình cảm nào, có khi Vãn Hảo cũng sẽ nghĩ, nhất định Thạch Hiểu Tĩnh cũng rất không vui, ngoài mặt cô nhìn như vô tâm vô phế, có lẽ có rất nhiều lời chua xót không dám nói với người ngoài, lúc này mới một lòng đặt vào sự nghiệp.
***
Bắc Bắc chuyển qua đây cùng nhau ở, thời gian Vãn Hảo nghỉ ngơi liền rút ngắn lại, buổi sáng phải dậy sớm hơn nửa giờ, bởi vì ký túc xá cho nhân viên cách công ty gần, nhưng mà trường mẫu giáo của đứa nhỏ cách thêm một khoảng nữa. Cô chờ mình rửa mặt xong mới nhỏ giọng đánh thức con, vốn muốn giúp tiểu tử mặc quần áo rửa mặt, kết quả kinh ngạc phát hiện, năng lực độc lập của Bắc Bắc rất mạnh, tất cả đều có thể mình làm.
Nhìn bộ dáng đứa nhỏ ngồi xổm trên mặt đất mang giày, trong lòng cô có một trận hoảng hốt, lần trước lúc Bắc Bắc đến ở cùng cô, còn không đi WC một mình đâu.
Đứa nhỏ càng lúc càng lớn, cô bỏ lỡ quá nhiều vết tích trưởng thành của con...
“Dì?” Bắc Bắc ngửa đầu nhìn cô, nghi ngờ phất phất tay, “Con xong rồi, có thể đi.”
Vãn Hảo nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm, lấy thứ gì đó từ trong tủ ra, nháy mắt với bé vô cùng thần bí: “Mang cái này theo, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Sau khi Bắc Bắc thấy rõ là cái gì, ngạc nhiên đứng tại chỗ nhảy nhảy: “Thật đẹp, dì lấy từ đâu vậy?”
Là cái mũ lưỡi trai hoạt hình, Spiderman bé trai thích nhất, Vãn Hảo đã sớm mua từ trên taobao. Cô cẩn thận đội cho đứa nhỏ, lúc này mới sờ sờ khuôn mặt đáng yêu trắng nõn của bé: “Dì biến phép thuật.”
Bắc Bắc càng thêm kinh ngạc: “Vậy dì có thể biến ra Spiderman, để làm bạn tốt với cháu không?”
“...”
Vãn Hảo mang theo đứa nhỏ xuống lầu, đoạn đường này Bắc Bắc đều biểu hiện vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại vươn tay sờ mũ lưỡi trai trên đầu mình. Cô nhìn ở trong mắt, trong lòng bao nhiêu vui mừng.
Nay Khương Vãn Hảo đã không thể đánh đồng với lúc trước trước, tiền lương mỗi tháng của cô đều phải phân thành vài phần, tính toán tỉ mỉ. Cho nên cho được đứa nhỏ cũng không nhiều, nhưng ánh mắt cùng nụ cười đơn giản của đứa nhỏ như vậy, cũng đủ để cho cô cảm thấy mỹ mãn.
Hai người vừa mới xuống lầu liền thấy Chu Tử Nghiêu dừng xe ở đó, cũng không biết nguời này đến bao lâu rồi, đều không gọi điện thoại trước tới đây. Vãn Hảo đi qua gõ gõ cửa kính xe, kính thủy tinh hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của người đàn ông, anh khẽ cười chào hỏi với cô: “Sớm.”
“Sớm.” Vãn Hảo vẫn còn có chút không quen, còn chưa kịp nói cái gì, mặt đã đón một đóa hoa to.
Lần này là hoa hồng đỏ diễm lệ, hương xông vào mũi, ôm vào trong ngực nặng trịch phải cố sức, cô không đồng ý mắt nhìn Chu Tử Nghiêu: “Không cần tốn kém như vậy, em —— “
“Không thích?” Dường như Chu Tử Nghiêu có chút thất vọng.
Vãn Hảo hơi mím môi, nghiêm trang trả lời: “Lần sau trực tiếp đổi thành tiền, có lẽ em sẽ càng thích.”
“Cả tủ tiền.” Cuối cùng Chu Tử Nghiêu cũng cười, lướt qua cô nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng cách đó không xa, nụ cười càng thêm ôn hòa, “Hi, tiểu tử.”
Bắc Bắc cau mày, như là đã nhẫn nại hồi lâu: “Hai người nói chuyện phiếm xong chưa, con bị muộn rồi.”
Vãn Hảo cũng như là mới nhớ tới, vội vàng trả hoa lại cho Chu Tử Nghiêu: “Đúng, Bắc Bắc đến trường bị muộn rồi, em phải nhanh lên mới được.”
Chu Tử Nghiêu lại chặn ngang bắt được cổ tay cô, bỗng bật cười nói: “Khương Vãn Hảo, bằng không anh đến đây từ sáng sớm để làm gì? Em phải sớm thích ứng được sự tồn tại của người bạn trai này.”
***
Chu Tử Nghiêu khởi động xe đưa Bắc Bắc tới trường mẫu giáo, sau lại kiên trì muốn đưa cô trở lại bộ phận tiêu thụ. Giờ tan việc ngày hôm qua cũng đã tạo ra phong ba không nhỏ, dường như Vãn Hảo có thể tưởng tượng ra phải đối mặt như thế nào với “tr.a hỏi nghiêm khắc”, vì thế thương lượng với anh: “Anh thả em ở giao lộ phía trước là được, em tự đi vào.”
Xe thì dừng, thế nhưng Chu Tử Nghiêu cũng theo xuống xe. Vẻ mặt Vãn Hảo buồn bực nhìn anh, người đàn ông kia vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô, hơi cúi người tới gần bên tai cô: “Muốn đi sao? Anh đi với em.”
“...” Không phải ý tứ này mà.
Vãn Hảo bị người ta đan chặt mười đầu ngón tay dắt về phía trước, cả đoạn đường như không ngẩng đầu lên được, cô không có kinh nghiệm yêu đương, được người ta cưng chiều như vậy cũng là lần đầu tiên, thế nhưng có chút thẹn thùng.
Trên mặt Chu Tử Nghiêu cũng mang theo nụ cười kiêu ngạo, dường như giờ phút này anh đang nắm báu vật của cuộc đời mình.
Mà một màn này rơi vào trong mắt người bên ngoài thì đương nhiên không giống thế, xe Đường Khải Sâm chậm rãi đi qua bên cạnh hai người, ánh mắt của anh dừng rất lâu ở kính chiếu hậu, sắc mặt âm tình bất định.
Trong khoảng thời gian này anh bận rộn đến mức ghê gớm, thân thể của bà nội xảy ra vấn đề, mà tình hình của mẹ bên kia cũng không quá tốt, đợi trở về lại phát hiện hai người này... Hình như tiến triển vô cùng tốt, đã bắt đầu ngang nhiên ra vào có đôi có cặp.
(Editor: mẹ ơi, không chấp nhận được lối suy nghĩ của ông này!!)
Chu Tử Nghiêu bỗng nhiên vươn tay vén lọn tóc bị rối của Vãn Hảo ra sau tai, bộ dáng tình chàng ý thiếp kia đâm vào con ngươi đen đang căng thẳng của Đường Khải Sâm, văn kiện vốn bóp trong tay bỗng nhiên bị quăng đi ra ngoài, rải rác rơi xuống đầy đất.
Trợ lý bị hoảng sợ, nhìn dọc theo tầm mắt của anh, giống như có chút hiểu, lại giống như không biết rõ. Lúc anh ta điều tr.a mới biết được đây là vợ trước của Đường tiên sinh, nhưng mấy năm nay như vậy, không phải chứng minh không để ý sao?
Trước mắt lại là sao thế này, bỗng nhiên cũng có vài phần sáng tỏ, kẻ có tiền như bọn họ, tự nhiên coi mặt mũi của mình rất quan trọng. Quan hệ của vợ trước và bạn trở nên tốt, đây về sau ở trong giới không phải thành chuyện cười của mọi người sao?
Anh ta thức thời ngậm miệng, lại nghe lão bản bỗng nhiên phân phó: “Hôm nay hủy bỏ toàn bộ hội nghị.”
“Vâng.” Loại thời điểm này, đương nhiên là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mới là đúng, nhiều lời nhiều sai.
Đường Khải Sâm thu hồi tầm mắt, giọng nói cũng trầm như nước: “Báo tới bộ phận tiêu thụ, bảo quản lí Lưu mang mấy nhân viên đi nhận lần tập huấn này.”
Trợ lý hiểu ý: “Vâng, tôi lập tức thông báo.”
Đường Khải Sâm không nói gì nữa, nhưng vẫn nhìn hai người càng ngày càng xa kia, nắm tay dùng sức nắm chặt.
Haha, cho ông ch.ết:))
À quên, ai thấy lỗi chính tả hay lỗi cú pháp ở chỗ nào thì báo nhé, để mình đỡ mất công dò