Chương 41

Editor: Mỹ Mạnh Mẽ


Cuối cùng Đường Khải Sâm cũng hiểu, thì ra có những việc dù có cố hết sức cũng chưa chắc có thể như ý. Giờ phút này anh sinh ra cảm giác vô lực, có phải cũng giống như cảm giác lúc trước của Khương Vãn Hảo, đối mặt với sự lạnh lùng không đáp lại của anh, cô cũng từng bàng hoàng luống cuống thậm chí là bi thương tuyệt vọng hay không?


Anh nhẹ nhàng hôn đôi môi mềm mại của cô, đem tất cả những lời nói làm anh khó chịu nuốt xuống, môi lưỡi triền miên thế này cũng không làm dịu được cảm giác trống rỗng không nói được thành lời tràn ứ trong tim.


Trong quá khứ anh và Khương Vãn Hảo chỉ có ràng buộc, vậy mà mỗi khi nói tới, với cô đúng là tr.a tấn giày vò, khó trách có nghĩ cô cũng không muốn nghĩ đến anh…


Đường Khải Sâm ôm người khát vọng đã lâu, bất an trong lòng không ngừng dâng lên, cuối cùng biến thành một cái hầm tối đen rỗng lạnh, dường như chỉ có hơi thở và độ ấm của cô, mới có thể lấp đầy.


Anh vuốt ve đường cong mềm mại của cô, cô thật gầy, nhưng bầu ngực lại cao ngất, dù cho cách một tầng vải cũng khiến anh hô hấp dồn dập.
Rất muốn cô, muốn đến sắp nổi điên.
Anh hơi hạ mi, lẳng lặng ngưng mắt ngắm nhìn cô trong ánh sáng mập mờ.


available on google playdownload on app store


Có vẻ Khương Vãn Hảo vẫn chưa phân rõ đây rốt cuộc đây là thực hay mơ, mơ màng ngốc ngốc trừng mắt thật to, đáy mắt chứa đầy sương mù và uất ức. Bộ dáng không hề phòng bị như vậy khiến anh không có cách nào kiềm chế, cô như vậy, cũng với người phụ nữ bí ẩn trong mộng của anh hoàn toàn trùng khớp.


Nghĩ đến tiếng thở dốc yêu kiều tràn ra từ miệng cô, nhớ lại những hình ảnh liều ch.ết dây dưa trước kia, rốt cuộc Đường Khải Sâm chẳng quan tâm thứ khác, tay thoáng dùng sức lột sạch quần áo trên người cô, cảnh tượng trước mắt càng làm cho anh huyết mạch sôi sục.


Hai bầu ngực trắng như tuyết bị mảnh ren đen ôm chặt, mồ hôi lấm tấm lên xuống phập phồng được ngọn đèn chiếu vào đâm vào chói mắt bức người. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng đẩy móc áo ra, quả nhiên phong cảnh tươi đẹp bật ra.


Con ngươi anh tối sầm, đáy mắt đỏ ngầu, hơi thở dồn dập lập tức đè cô xuống. Anh tham luyến hơi thở trong veo trong miệng cô, ngay cả mùi hương nhàn nhạt trên người cô cũng trở nên dụ hoặc, anh cứ thế một đường đi xuống, lại đi xuống ——


Vãn Hảo mờ mịt thở hổn hển, toàn thân bắt đầu căng chặt. Cô phảng phất như đi vào cõi mộng, trong mộng bỗng nhiên bị ném lên một đám mây xa xôi, có loại cảm giác sợ hãi lập tức bị rơi xuống, vươn tay muốn tìm cái bè gỗ nhưng không bắt được cái gì. Chỉ cảm thấy cả người đều biến thành đỉnh sóng cô đơn, chìm chìm nổi nổi, lại có khoái cảm kịch liệt.


Giống như thoải mái, cũng giống như khó chịu, tóm lại là cực kì giày vò.
Cô vươn tay muốn đẩy ngọn núi nặng nề đè trên người mình đi, lại bất đắc dĩ bị nó đè chặt hơn, có ảo giác sắp hồn phi phách tán.
“Có phải tôi sắp ch.ết hay không?”


Thế mà cô lại khóc hỏi anh, anh bị cô trêu chọc đến sắp sụp đổ, ghé vào tai cô thấp thấp trầm trầm mắng một câu: “Cô ngốc ch.ết tiệt này, anh mới sắp bị em giết ch.ết rồi.”


Đường Khải Sâm cũng cảm thấy khó có thể tin được, anh đã sớm qua tuổi điên cuồng vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng hôm nay lại như là đột nhiên trở về cái thời thiếu niên lông chưa mọc đủ không biết sợ một lần nữa, vội vàng cấp bách, đối với mỗi tấc da thịt của cô đều mê luyến đến cực điểm, hận không thể dùng sức khắc đầy dấu vết của mình ở trên người cô.


Chăn mỏng rơi xuống, hai tấm thân thể dính lấy nhau chặt chẽ không thể tách rời, anh đã làm chuẩn bị đầy đủ để không làm cô bị thương, lúc này đã nóng lòng nhanh chóng tiến vào. Cô vẫn tuyệt vời như vậy, làm cho anh thoải mái đến không chịu nổi, bên trong siết chặt, anh bị ép đến phát đau.


“A Hảo.” Anh nhẹ nhàng than thở một tiếng bên tai cô, thong thả giữ lấy, cảm thụ ấm áp và căng chặt của cô.


Trong lúc mơ hồ Vãn Hảo thấy Đường Khải Sâm, người đàn ông này đang đè sát bên trên mình, tầm mắt ôn nhu chuyên chú, nhưng anh chưa bao giờ nhìn cô ôn nhu như thế, cho nên đây nhất định là mộng, quá hư ảo rồi.
Nhưng sao cô lại mơ kiểu giấc mơ này?


Cô muốn nói gì đó, lại bị anh chặn môi lần nữa, sau đó bao nhiêu câu hỏi đều vỡ vụn khi tràn ra miệng, anh ngày càng dùng sức, như hận không thể găm cô vào trong người.


Đường Khải Sâm nghĩ, dù sao cô cũng kháng cự anh như vậy, không bằng đập nồi dìm thuyền đánh cuộc một lần. Lấy tính tình bảo thủ dễ mềm lòng của Khương Vãn Hảo, nói không chừng đi một bước này, ngược lại có thể chuyển thành đường sống…


(đập nồi dìm thuyền: điển tích, ý là tỏ quyết tâm liều ch.ết để sống, ý chí quyết liệt)
Anh nghĩ xong xuôi hết thảy, liền làm càng thêm lớn mật, hận không thể bù lại chỗ thiếu mấy năm nay.
***


Ngày hôm sau Vãn Hảo là do đầu đau như ßú❤ bổ mà tỉnh lại, lúc tỉnh lại cảm thấy toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đau, giống như bị đập đi xây lại vậy. Có ánh sáng chói mắt từ cửa sổ chiếu vào, cũng không biết mấy giờ rồi, cô vươn tay muốn tìm di động ở đầu giường, bỗng nhiêm phát hiện có điều không thích hợp, ngực dường như bị vật năng đè ép gần như không thở nổi.


Hơi nghiêng đầu liền bị gương mặt gần trong gang tấc kia dọa cho kinh hoảng, sao anh ta lại ở chỗ này?!


Vãn Hảo nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, cô cố gắng nhớ lại mọi việc tối qua, chỉ nhớ mang máng lúc mình đang thu dọn đồ đạc thì đầu choáng váng lợi hại, rồi sau đó muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát ——


Chuyện sau đó cũng mờ mịt, nhưng lại mơ mơ hồ hồ nhớ rõ một điểm, lại cũng không rõ ràng, cho nên cô không thể nào phân biệt là ai chủ động. Cô càng nghĩ tim đập càng nhanh, đặc biệt lúc này bàn tay nóng bỏng của người nọ còn đặt trên ngực cô.


Cô ra vẻ trấn định vén chăn lên nhìn thoáng qua, cực lực áp chế huyết áp tăng vọt, kiểu này xem ra tất cả những gì không nên làm đều đã làm, ngay cả một chút tâm lý may mắn cũng không còn.


Sau khi xác nhận sự thật này, Vãn Hảo cũng không hét chót tai như trong phim truyền hình, cũng không đạp người nọ một cước xuống giường, mà là cầm một bộ quần áo quấn lên người nhanh chóng đi vào phòng tắm. Nước ấm hơi lạnh làm cho cô thanh tỉnh không ít, nếu chuyện đã xảy ra, chi bằng nghĩ xem tiếp theo nên giải quyết thế nào cho tốt.


Dù sao mặc kệ thế nào, đối với cô mà nói sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Trước tiên cô vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó lại đánh thức Bắc Bắc đi học, trước khi đi cậu nhóc tò mò thoáng nhìn về phía phòng cô: “Chú Đường đâu ạ? Tối qua chú ấy đi lúc nào?”


Vãn Hảo tĩnh tĩnh, đội mũ cho Bắc Bắc, rồi mới cúi người nói với bé: “Không phải Bắc Bắc muốn đi ăn cua sao? Chờ con tan học chúng ta sẽ đi được không?”


Nhóc con vừa nghe đến ăn, lấp tức ném chú Đường ra sau đầu, tay nhỏ vỗ vỗ: “Tối quá tốt quá, vậy chúng ta có thể gọi chú Chu không ạ? Hôm qua chú ấy nói sẽ tặng quà bù cho con.”
Vãn Hảo không yên lòng gật gật đầu, bế bé đi ra ngoài.


Cô lái xe đưa Bắc Bắc đến nhà trẻ, trước khi đi cậu nhóc hình như có tâm sự nặng nề, đi được vài bước bỗng nhiên lộn trở lại. Vãn Hảo ngoài ý muốn nhìn bé: “Sao vây? Bảo bối.”


“Dì Hảo.” Bộ dáng Bắc Bắc muốn nói lại thôi, dường như là muốn nói một điều rất khó nói, “Ừm… Hay là chúng ta cũng gọi chú Đường đi ăn cùng?”
Vãn Hảo hoàn toàn ngây ngẩn, cô không nghĩ đến hiện tại Bắc Bắc không còn kháng cự Đường Khải Sâm.


Bắc Bắc thấy cô chậm chạp không nói lời nào, lại nhỏ giọng than thở: "Thấy ra chú ấy cũng không đáng ghét lắm, ít nhất rất cố gắng dỗ con thích chú ấy, cô giáo nói, người cố gắng cần cổ vũ.”


Suy nghĩ của trẻ con luôn luôn đơn thuần thiện lương nhất, Vãn Hảo nhìn đôi mắt đen to tròn, rất lâu không biết nên trả lời thế nào.
"Nếu dì không muốn gặp chú ấy cũng không sao, con chỉ thuận miệng nói thôi.” Bắc Bắc cười cười, liếc cô một cái thật nhanh, “Vậy con vào lớp đây, tạm biệt dì.”


"Ngoan ngoãn nghe lời cô giáo đó." Vãn Hảo phất phất tay với bé, nhìn Bắc Bắc chạy vào nhà trẻ, im lặng thở dài. Xoay người chuẩn bị rời đi, chiếc xe cách đó không xe bỗng nhiên nhấn còi về phía cô.
Vãn Hảo ngờ vực nhìn sang, rất nhanh có một người xuống xe, chính là người vừa gọi điện tối qua Chu Tử Nghiêu.


Chu Tử Nghiêu gầy đi rõ rệt, nhưng thoạt nhìn vẫn rất có tinh thần, đại khái là trước khi xuống cũng đã chỉnh trang quần áo, cả người đều toát ra vẻ khôn khéo lão luyện. Anh mỉm cười với cô, cách cô một khoảng khá xa, mở miệng: “Có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm trưa nhé.”
***


Kết quả của túng dục quá độ chính là, mãi muộn Đường Khải Sâm mới tỉnh lại, hơn nữa Khương Vãn Hảo đã sớm không còn bên cạnh. Anh nhìn chằm chằm phần giường trống rỗng cảm khái, chẳng lẽ anh đã lớn tuổi rồi, lại còn dậy muộn hơn cả người phụ nữ kia? Ngay cả cô rời đi lúc nào cũng không biết.


Trên gối còn vương lại hơi thở của cô, không khí dường như cũng đọng lại hương vị ngọt ngấy, Đường Khải Sâm nhẹ nhàng ngửi, khóe môi không tự chủ mang theo ý cười. Anh đưa mắt nhìn lên bàn, Khương Vãn Hảo không để lại lời nhắn nào, đoán chắc là đưa Bắc Bắc đến trường, vì thế đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, dù sao cũng muốn đợi cô về. d.d.l.q.d.


Nhưng lần đợi này chính là vài giờ, cuối cùng Đường Khải Sâm phát giác có điều không đúng, anh gọi điện cho Khương Vãn Hảo, bên kia mãi vẫn không có người nghe.


Anh gõ nhẹ di động lên mặt bàn, suy nghĩ một chút liền hiểu, lúc này nhất định là Khương Vãn Hảo rất khó đối mặt với anh, cô phản ứng như vậy vừa vặn chứng minh suy đoán trong lòng anh, cô không phải thật sự không có chút cảm giác nào với anh——


Nghĩ như thế, tâm tình Đường Khải Sâm bỗng nhiên tốt ghê gớm, sớm biết như vậy lúc trước đã không nên học theo Liễu Hạ Huệ gì đó, vừa khổ chính mình, lại còn lãng phí nhiều thời gian quý giá như vậy. Đang suy nghĩ, Đường Trọng Kiêu điện thoại đến: "Anh đi đâu thế?"
"Có chuyện gì?"


"Chỗ bà nội có chút việc."
Đường Khải Sâm vừa nghe giọng nói kia liền thấy không đúng, lập tức ngồi dậy: "Anh sẽ đến ngay."


Tình huống bà nội lúc tốt lúc xấu, người đến tuổi này rồi thật không yên tâm, Đường Khải Sâm lái xe thẳng một mạch, cứ nghĩ có việc lớn gì. Kết quả đến bệnh viện thấy lão phu nhân đang ngồi xem tivi trên giường, sắc mặt rất bình thường. d.d.l.q..d


Đường Khải Sâm đi vào, ánh mắt Đường Trọng Kiêu cổ quái nhìn anh, anh không khỏi nhíu nhíu mi: "Sao thế?"
"Không sao." Trả lời anh là bà nội, bà nhìn anh một cái, bỗng nhiên cười hì hì hỏi, "Tối qua cả đêm không về nhà, đi đâu?"


Từ sau khi bà nội nằm viện, anh liền chuyển từ khách sạn về nhà sống, bây giờ chắc là lão quản gia báo cáo với bà, vì thế tùy ý đáp: "Con có việc."


Bình thường bà nội tuyệt đối không phải người tích bát quái như vậy, lúc này giống như không hỏi cho ra nhất định không bỏ qua: “Có phải ở nhà A Hảo không?”
Đường Khải Sâm cũng không muốn giấu bà, bị đoán trúng liền thành thật thừa nhận: "Vâng, sinh nhật Bắc Bắc."
"Hai người cái kia rồi hả?”


Dù da mặt Đường Khải Sâm dày hơn nữa, bị truy vấn trắng trợn như vậy cũng cảm thấy xấu hổ, huống chi hôm nay bà nội quả thực rất kì lạ. Anh xoay người nghiêm túc nhìn bà, nheo mắt: "Người làm sao vậy, bỗng nhiên quan tâm đến chuyện của con như vậy?”


Trước kia lúc bà nội quan tâm chuyện của anh và Khương Vãn Hảo, phần lớn thời gian đều là châm chọc khiêu khích thêm chỉ trích, hôm nay cũng quá khác thường rồi. d.d.l.q.d.
Đường Trọng Kiêu nãy giờ không lên tiếng lúc này mới ho một tiếng: "Ừm——"


"Cháu câm miệng." Bà nội hiếm khi nghiêm nghị với cháu trai luôn được cưng chiều như thế, Đường Khải Sâm càng thêm kỳ quái, chỉ thấy vẻ mặt bà nội nghiêm túc theo dõi anh, còn cố chấp cái vấn đề kia, "Cháu cùng A Hảo tiến triển tới trình độ nào? Có phải giống như lần trước đã nói không, nhận đúng nó sẽ không thay đổi?"


Tuy rằng Đường Khải Sâm cảm thấy bà nội hơi lạ, vẫn đáp lại chi tiết: "Những lời con nói lúc trước đều là thật, con muốn theo đuổi Khương Vãn Hảo, cùng cô ấy phục hôn."


Anh vừa nói xong, bỗng nhiên phòng bện im lặng đến quỷ dị, bà nội mặt mày hớn hở vừa ép anh nói, ánh mắt lại trượt về phía sau anh?
Đường Khải Sâm nhìn lại, toàn thân đều ngẩn ra, đứng ở cửa phòng bệnh bưng khay hoa quả, không phải Lộ Lâm thì là ai?






Truyện liên quan