Chương 60: Ngoại truyện viên mãn (một)
Editor: Linh Đang
Thời khắc thức tỉnh, thứ đầu tiên đập vào mắt vẫn là màu trắng xóa, Vãn Hảo mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi nghiêng đầu đi. Có lẽ bây giờ đang là đêm khuya, khắp nơi đều im ắng tĩnh lặng, cô liếc mắt nhìn liền thấy một lớn một nhỏ đang thân mật dựa sát nhau trên sô pha.
Đường Khải Sâm dựa vào tay vịn sô pha, một tay hơi chống thái dương nghỉ ngơi, mà ghé vào đùi anh ngủ say thở đều không phải là Bắc Bắc sao? Trên người nhóc con đắp thảm len lông cừu, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu chu ra, bàn tay nhiều thịt nắm chặt góc áo Đường Khải Sâm... Một bức tranh như vậy, làm cho cô không tự chủ được nhẹ nhàng giương khóe môi.
Không có gì so vui vẻ hơn việc mở mắt ra nhìn thấy họ đầu tiên, cuối cùng ông trời cũng đã đối xử với cô không tệ, sau khi sinh ly tử biệt, thứ chờ đợi được là những ngày viên mãn đáng mong đợi nhất.
Nhìn qua người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không an ổn, mi tâm nhíu chặt, tự nhiên mở mắt nhìn sang.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Bốn mắt nhìn nhau, dường như cả thế giới đều dừng lại. Cô mỉm cười nhẹ nhàng với anh, lại nhận được vẻ mặt ngạc nhiên, có lẽ Đường Khải Sâm còn chưa phục hồi tinh thần lại, nhìn cô chằm chằm rất lâu.
Khó có lúc được nhìn thấy bộ dáng anh ngốc nghếch như vậy, nụ cười của Vãn Hảo sâu hơn chút, cố sức định nâng một bàn tay lên. Cuối cùng Đường Khải Sâm cũng hoàn toàn bừng tỉnh, anh muốn lập tức đứng dậy, lại nhớ đứa nhỏ trong ngực còn đang ngủ, cẩn thận đặt bé xuống, lúc này mới không chờ đợi được đi đến bên người cô.
Anh đứng thẳng lại cứng đờ trước giường bệnh, rõ ràng là có lời muốn nói, nhưng môi lại giật giật sau đó vành mắt đỏ lên. Những ngày gần đây người đàn ông này luôn căng thẳng rốt cuộc vào lúc này cũng được thả lỏng, anh nắm chặt tay cô, đặt bên môi ôn nhu hôn, "Cám ơn."
Giọng nam khàn khàn lại hơi ồm, không biết đã bao lâu anh không nghỉ ngơi hẳn hoi rồi?
Vãn Hảo cảm thấy trên mu bàn tay có dấu vết nóng ướt, rất ít vài giọt, nhưng lại nóng bỏng đến dọa người, trong lòng cô chua xót không thôi, lại hơi nhói đau, nhưng nhiều hơn vẫn là sự ngọt ngào cùng cảm động bao bọc lấy nội tâm.
Nhưng cô không muốn khóc nữa, từ trước nước mắt đã chảy nhiều như vậy, hiện tại chỉ muốn mỉm cười hạnh phúc, vì thế cố ý đùa anh nói: "Cảm ơn em cái gì? Em đáp ứng với Bắc Bắc không muốn con thất vọng, cũng không liên quan đến anh."
Đôi mắt Đường Khải Sâm thâm trầm nhìn cô, khẽ gật đầu một cái, như căn bản không so đo trong mắt cô không có mình, "Anh biết, nhưng anh vẫn rất cảm kích, chỉ cần em khỏe mạnh những thứ khác đều không quan trọng. Em có biết lúc trước, gần như anh không dám nhắm mắt, đến vừa rồi nhìn thấy em thức tỉnh còn sợ hãi là ảo giác —— "
Ngay cả ngủ anh cũng không dám, chỉ sợ bỏ qua giây đầu tiên cô tỉnh lại, nhưng vẫn sẽ lần lượt sinh ra ảo giác. Luôn cảm thấy cô tỉnh, nhưng sau mỗi lần thất vọng lại sẽ sinh ra khủng hoảng vô hạn.
Dù cho bác sĩ đã nói cho anh biết phẫu thuật rất thành công, nhưng vẫn sẽ lo lắng, loại tâm tình dày vò này làm cho anh sống một ngày bằng một năm. Cho nên cô có thể tỉnh lại, với anh mà nói vậy là đã đủ rồi, mặc kệ rốt cuộc trong lòng cô để ý anh mấy phần, tất cả đều không quan trọng...
Vãn Hảo nhìn bộ dáng thỏa mãn của anh, khóe mắt đỏ hồng từng chút một. Người đàn ông này thật hư, nhất định muốn cô khóc lên mới bỏ qua sao? Rõ ràng người làm phẫu thuật là cô, tại sao thoạt nhìn anh lại còn tiều tụy hơn cả cô.
Đường Khải Sâm cũng phát giác sự khác thường của cô, nghiêng người hạ xuống mi tâm cô một nụ hôn, trầm thấp ôn nhu khẽ cười một tiếng: "Xin lỗi, hình như anh nói lỡ lời?"
"Biết là tốt, phạt anh từ giờ trở đi không cho nói sai nữa, càng không cho cố ý chọc em khóc."
Giọng nói hai người đều cố ý giảm thấp xuống, nghe vào trong tai càng thêm mang theo cả mập mờ mê ly không nói rõ được, anh tựa trán cô nói "Được", môi khó khăn đè lên môi cô, bốn cánh môi kề sát nhau, mang theo khát vọng cùng tương đã tích lũy nhiều ngày.
Trên hành lang thỉnh thoảng có tiếng bước chân nhẹ nhàng của y tá trực ban, còn có hô hấp trầm ổn của Bắc Bắc, không khí quá tốt, tốt đến mức Vãn Hảo cũng không nhẫn tâm đẩy anh ra. Anh chỉ hôn nhẹ rất có chừng mực, chỉ ʍút̼ môi cô một chút rồi kết thúc nụ hôn này, chống hai tay nhìn xuống cô vài giây, "Ngủ tiếp không? Còn hai giờ nữa mới đến bình minh."
"Không muốn ngủ, ngủ nhiều rồi." Vãn Hảo nói xong nhìn về phía Bắc Bắc, sững sờ nhìn, như dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan tinh tế của bé một lần, lúc này mới nhớ ra hỏi Đường Khải Sâm, "Bên nhà họ Chung —— "
Lúc trước chưa kịp truy hỏi, nhưng xem ra Đường Khải Sâm đã cố gắng làm rất nhiều chuyện sau lưng mới để cho nhà họ Chung chịu lui một bước.
Đường Khải Sâm hơi trầm ngâm nói: "Lúc trước anh đã tìm ông nội vài lần, ông ấy có chút rộng rãi, nhưng chuyện này không vội, chờ em xuất viện rồi nói tiếp."
Vốn Vãn Hảo còn muốn hỏi tiếp, nhưng nhìn bộ dáng của Đường Khải Sâm chuyện này anh đã có mười phần nắm chắc, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể miễn cưỡng đè xuống một đống nghi vẫn.
Anh cũng cực khổ lâu như vậy, cô không muốn cho anh thêm áp lực, chỉ chỉ giường ở gian ngoài: "Anh cùng Bắc Bắc đi ngủ đi, em không sao."
Nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của cô, anh lắc lắc đầu, chôn mặt trong lòng bàn tay cô hít một hơi thật sâu, "Không, về sau mỗi phút mỗi giây đều muốn ở cùng em, không bao giờ lãng phí thời gian nữa."
Vãn Hảo chỉ coi là anh nói lời ngon tiếng ngọt, mím môi cười khẽ.
Đường Khải Sâm lại nhìn cô nói: "Bắc Bắc rất lo lắng cho em, ở bệnh viện với anh suốt, ai dỗ cũng không đi."
Vãn Hảo không nghĩ tới đứa nhỏ lại khẩn trương như vậy, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm xúc thỏa mãn, hận ngày hôm sau có thể bắt đầu sớm một chút.
***
Nhưng ngày hôm sau từ đầu đến cuối Bắc Bắc không chịu tới gần Vãn Hảo, chỉ đứng cách xa khiếp sợ nhìn cô vài lần, điều này không khỏi làm Vãn Hảo có chút khổ sở, nhưng vẫn vô cùng kiên nhẫn dỗ bé: "Bảo bối, lại chỗ này có được không?
Đường Khải Sâm cũng nhẹ nhàng nói với con: "Không phải vẫn muốn mẹ nhanh tỉnh sao, sao bây giờ lại xấu hổ?"
"Ai xấu hổ!" Bắc Bắc nắm quả đấm nhỏ, vẻ mặt khó chịu phản bác anh, nói xong lại tức giận trừng mắt, "Rõ ràng cô ấy là dì của con, sao lại biến thành mẹ, nếu như là mẹ, vì sao lúc trước không cần con."
Sớm biết rằng nhất định trong lòng đứa nhỏ sẽ có ủy khuất cùng nghi vấn, Vãn Hảo chịu đựng cơn chua xót trong ngực, thở ra một hơi thật sâu, vẫn nhẹ nhàng quan tâm bé, "Bắc Bắc, con qua đây, mẹ nói cho con biết tất cả."
Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn cô, từ đầu đến cuối vẫn không cất một bước.
Vãn Hảo sắp không khống chế được khóc thành tiếng, đành phải cố gắng nở nụ cười thật tươi nói: "Là mẹ không tốt, mẹ không có khả năng chăm sóc con, đành phải giao phó con cho... Mẹ hiện tại. Nhưng mẹ thật sự rất yêu con, vô cùng vô cùng yêu... Nếu con không quen, hãy để mẹ là dì Hảo. Nhưng mà, đừng không để ý tới mẹ có được không?"
Đường Khải Sâm nhìn nước mắt cô chảy đầy mặt, lại còn vẫn mỉm cười, cả trái tim quay cuồng trong biển lửa. Đã vậy vào lúc này anh không làm được gì, không có gì có thể so sánh với sự bất lực lúc này của anh, chỉ có thể nắm chặt nắm tay phát tiết ảo não tự trách từ đáy lòng.
Đây là anh thiếu đứa nhỏ cùng Khương Vãn Hảo, cả đời cũng không hết.
Bắc Bắc ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Vãn Hảo, cuối cùng mới chậm rãi đi về phía cô.
Vãn Hảo thấy rốt cuộc bé cũng chịu đi về phía mình, mười ngón tay đan chặt một chỗ, cô quá nhớ cái ôm của con, lại không dám, sợ làm con bài xích.
Bắc Bắc nhìn cô một lúc, hỏi nhỏ: "Con vẫn không hiểu, nhưng con biết mẹ tốt với con, nhưng vì sao sau khi mẹ có tiền cũng không lập tức nói cho con biết? Còn cả chú Đường nữa, chú ấy nói chú ấy là ba con, nhưng vì sao hai người không sống cùng nhau?"
Rõ ràng năng lực suy luận logic của đứa nhỏ tốt hơn trước không ít, mở miệng hỏi những vấn đề liên tiếp, vẫn làm Vãn Hảo không thể giải đáp. Cô nhìn Bắc Bắc, chỉ có thể dùng sức cắn chặt môi dưới.