Chương 72: Anh vốn đa tình (bảy)
Editor: Mỹ Mạnh Mẽ (Hãy cho tôi sức mạnh, để tôi không bùng kèo @@)
Hiểu Tĩnh không biết rằng Gia Minh sẽ ghen, nhưng ánh mắt bây giờ của anh thật sự làm cho người ta cực kỳ không thoải mái. Cô nhanh chóng lui về phía sau một bước kéo dãn khoảng cách với Lâm Lãng, nhưng sắc mặt hai người trong xe vẫn khó coi như cũ.
“Lên xe.” Mẹ chồng không buồn nhìn cô lấy một lần, lạnh bang nhả ra hai chữ, sau đó quay sang nói với Lâm Lãng: “Cậu Lâm, cậu và Hiểu Tĩnh lôi lôi kéo kéo trên đường như vậy, có nghĩ cho thanh danh của cô ấy không?”
Lâm Lãng đã sớm lấy lại dáng vẻ, hình như chỉ có lúc đối mặt với Thạch Hiểu Tĩnh cảm xúc mới dễ bị kích thích, lúc này nói chuyện lại có phần lễ phép: “Thứ mà Chung phu nhân để ý, chẳng qua là thanh danh nhà họ Chung đi?”
“Có mâu thuẫn không?” Chung phu nhân không làm gì, nhưng toàn thân bà tản ra khí thế không giận mà uy, áp bách người khác: “Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy là cô ấy không đứng đắn thôi, dù sao cô ấy vẫn là con dâu của nhà họ Chung chúng ta.”
Lời này khiến cho Lâm Lãng nhíu mày, anh ta lại nhìn Hiểu Tĩnh khi đó cô đã lên xe không quay đầu lại. Nhìn bóng lưng cô cứng ngắc đơn bạc, ngực anh ta thoáng đau, cô tồn tại ở nhà họ Chung là cái dạng này? Thạch Hiểu Tĩnh hoạt bát hướng ngoại vô ưu vô lo trước kia đâu rồi?
Xe lướt như bay trước mắt anh ta, Lâm Lãng siết chặt nắm đấm, không rõ cảm xúc cuộn trào trong mắt.
Hiểu Tĩnh ngồi ghế trước, chỉ có thể xuyên qua kính chiếu hậu để quan sát tình hình. Mẹ chồng cô thì không cần phải nói, im lặng không nói lời nào suốt đường đi, chắc chắn về nhà không thể tránh một trận giáo huấn. Nhưng bây giờ cô không có tâm tình để ý những thứ này, chỉ vụng trộm đánh giá Gia Minh.
Chung Gia Minh thì cũng không có gì khác thường, ngồi thẳng thớm nghiêm túc, tuy nhiên dù từ trước tới nay vẻ mặt anh chưa bao giờ phong phú, nhưng nhìn người phản chiếu trước mắt, Hiểu Tĩnh cảm giác anh đang không vui, cực kì không vui.
Cô không dám liên tưởng phần không vui này là do mình, Gia Minh hiểu ghen là gì ư? Chờ cô tập trung lại tinh thần nhìn gương, bỗng nhiên ngoài ý muốn đón được ánh mắt anh.
Ánh mắt đó, có chút lạnh lùng khó hình dung, nhưng hình như lại mang theo vài phần tủi thân trách móc, anh cứ nhìn cô chằm chằm từ đầu đến cuối. Hiểu Tĩnh đối diện với anh trong gương, địp đập ngày càng không có quy luật, Gia Minh thế này, có gì đó hơi khang khác…
***
Sau khi về nhà, quả nhiên mẹ chồng lập tức gọi Hiểu Tĩnh lên phòng riêng, tuy bà không nói gì nặng lời, nhưng giọng điệu không được tốt cho lắm. Hiểu Tĩnh thành thành thật thật nghe dạy bảo, nhưng trong lòng vẫn nhớ Gia Minh, nhấp nhổm không yên.
“Chúng ta cũng là người phải trái rõ ràng, nếu trong lòng con còn có cậu ta, chúng ta sẽ không ép buộc." Tự dưng bà nói một câu như vậy, Hiểu Tĩnh ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.
Chung phu nhân nhìn cô ý vị sâu xa, gợi cho Hiểu Tĩnh nhớ lại ánh mắt ngày cha chồng nói muốn ra nước ngoài định cư, có lẽ quyết định ra nước ngoài lần này, không chỉ vì chữa bệnh cho Gia Minh mà phần lớn là muốn tránh Lâm Lãng?
Bỗng nhiên tâm tình Hiểu Tĩnh có chút phức tạp, cô im lặng chốc lát, lựa lời nói với mẹ chồng: “Chuyện con và Lâm Lãng đã là quá khứ, xin mẹ yên tâm, tình cảm của con với Gia Minh, sâu nặng hơn tưởng tượng của mọi người nhiều.”
Chung phu nhân nghi hoặc nhìn cô một cái, Hiểu Tĩnh không giải thích thêm, cô xoa xoa cằm: “Thật có lỗi, con lo lắng Gia Minh, con đi xem anh ấy.”
Vừa ra cửa cô liền chạy thẳng đến phòng Chung Gia Minh, đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, lúc này mới giơ tay khẽ chọc ván cửa: “Là em, em vào nhé.”
Bên trong không có động tĩnh gì như cũ, Nhưng lần nhày Chung Gia Minh không vẽ tranh hay đọc sách, anh ngồi yên nhìn cửa sổ, rõ ràng bên ngoài tối như mực, anh lại có vẻ vô cùng nhập tâm.
Hiểu Tĩnh chần chừ bước đến sau anh, thử nói chuyện với anh: “Hôm nay anh đưa mẹ đến triển lãm tranh rồi à?”
Nếu như bình thường, nhắc tới những thứ anh cảm thấy hứng thú, chí ít anh cũng nhìn cô một cái ngụ ý đáp lại, nhưng bây giờ lại không có phản ứng gì, Hiểu Tĩnh mượn tấm kính thủy tinh sát đất phản chiếu hính bóng anh, cẩn thận quan sát, phát hiện khóe môi anh cong xuống, hình như rất không vui.
Cô vừa định đến gần nói chuyện tiếp với anh, Bống nhiên Chung Gia minh cầm cái chặn giấy trên bàn hung hăng ném xuống sàn nhà! Đồ chặn giấy kia mẹ chồng phí không ít tiền bạc công sức mới mua về được, là Phỉ Thúy hảo hạng, trong nháy mắt vỡ tan thành vài khối la liệt trên đất.
Hiểu Tĩnh khiếp sợ nhìn mảnh nhỏ trên đất, kinh ngạc không nói thành lời.
Chung Gia Minh vẫn giữ nguyên tư thế đưa lưng về phía cô, ngực phập phồng kịch liệt, giống như tức giận ngút trời muốn phát tác, nhưng mà rất lâu anh không nói gì, hình như anh không biết phải phát tiết sự giận dữ này như thế nào, chỉ có thể quét hết những đồ trên bàn xuống đất.
Tranh vẽ bay lả tả dưới chân Hiểu Tĩnh, cô nắm chặt quả đấm, muốn đưa tay chạm vào anh, nhưng anh lập tức phát ra tiếng gầm nhẹ, đây là dấu hiệu anh đang tức giận. Lúc này anh vẫn khăng khăng không nhìn cô, như kiểu cô đã làm chuyện khiến cho anh không thể chịu được, ngay cả đụng chạm cũng không cho cô chạm vào mình!
Hiểu Tĩnh giật mình đúng đó, ý nghĩ trong đầu nhảy nhót. Nhưng cô không thể nào tin được, Gia Minh đang tức giận vì thấy cô thân mật với Lâm Lãng? Hay chỉ là ham muốn chiếm hữu thuần túy tác oai tác quái?
Bất kể là gì, cũng đủ chứng minh Gia Minh không phải hoàn toàn vô cảm với thế giới bên ngoài?
Dường như anh cũng có cảm xúc như người bình thường.
Tiếng động thực sự quá lớn, mẹ chồng nhanh chóng chạy tới, tất cả mọi người đều bị dọa,
quản gia lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Hà.
Hiểu Tĩnh muốn thử đến gần anh lần nữa, lại bị mẹ chồng nhanh hơn một bước ngăn cản, bà cầm hai tay Gia Minh, nhẹ giọng trấn an: “Không sao, ta bảo bọn họ ra ngoài hết, có phải gây ồn cho con không?”
***
Hành lang rất lạnh, bên ngoài chợt nổi gió, Hiểu Tĩnh lại kiên trì đứng ở cửa. Cô ôm cánh tay, ánh mắt vẫn sững sờ nhìn chăm chú ván cửa trước mặt, sau khi ngẫm kĩ những việc xảy ra, trong lòng cô lại có chút vui sướng không tả được.
Gia Minh như vậy, có phải chứng minh rằng khả năng anh chữa khỏi rất lớn? Trong lòng anh cái gì cũng biết, chỉ là không có cách nào biểu đạt mà thôi.
Nhưng nghĩ như vậy, cô lại cực kỳ thương anh. Người bình thường buồn bực đau khổ, đều có thể đem phẫn uất trong ngực phát tiết ra ngoài, hoặc là khóc lóc vơi bớt hậm hực, nhưng Gia Minh không làm được, khó chịu không vui, anh chỉ có thể giấu trong thế giới của chính mình.
Hiểu Tĩnh cứ đứng ở cửa phòng chịu đựng giày vò chờ đợi bác sĩ Hà đi ra, may mắn cửa phòng mau chóng mở, bác sĩ Hà đương độ trung niên, kính viền vàng trên mũi, bộ dáng chuyên nghiệp.
Ông đứng ở cửa vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô qua đó.
Hiểu Tĩnh hơi do dự và khẩn trương, sợ lại kích thích đến Gia Minh, nhưng cô cũng rất muốn gặp anh.
Bác sĩ Hà nhìn ra cảm xúc mâu thuẫn trong lòng cô, không khỏi nở nụ cười nhẹ nhàng: “Cậu ấy không sao, cô vào đi.”
Nghe xong lời này, Hiểu Tĩnh mới buông lỏng tâm tình đi vào, Gia Minh đã bình tĩnh hơn, ngồi ngay thẳng trên ghế sofa, thậm chí ánh mắt còn dõi theo bước chân cô.
Có đôi khi phản ứng hoá học giữa người và người thật kỳ diệu, trước kia Hiểu Tĩnh và Gia Minh đối diện với nhau rất rất nhiều lần, nhưng lần này cảm giác tim đập rộn lên rất rõ rệt. Gần đây mỗi lần ở gần anh, tim cô đều run lên như vậy.
"Gia Minh cũng biết giận dỗi, cô đừng xem thường cậu ấy, tình tình cậu ấy thế mà lại rất xấu đó.”
Bác sĩ Hà dùng giọng điệu thoải mái miêu tả Gia Minh, ông đẩy đẩy kính mắt, lại nhẹ giọng nói với cô: "Gần đây tình hình cậu ấy rất tốt, rất vui vẻ trao đổi với tôi, chướng ngại ngôn ngữ có gấp cũng không làm gì được, nói chung là cần mở miệng nói chuyện là hết bệnh thôi. Tôi nghe nói ngài Chung muốn đưa cậu ấy đến Hà Lan, vị chuyên gia đó rất có uy tín trong ngành, mọi người hãy mạnh dạn thử xem, đừng bỏ qua cơ hội trời giúp này.”
Hiểu Tĩnh trịnh trọng gật gật đầu, ngay cả bác sĩ cũng đã nói như vậy, có lẽ hành trình đến Hà Lan lần này thực sự sẽ cho Gia Minh một khởi đầu tốt. Nghĩ tới Bắc Bắc, cô không khỏi lo cho Vãn hảo.
Đưa bác sĩ Hà xuống tầng xong Hiểu Tĩnh mới quay lại tìm Gia Minh, anh đang ngồi đọc sách, thấy cô vào liền hơi nâng mắt.
Hiểu Tĩnh đi qua ngồi cạnh anh, cẩn thận nhìn anh: “Anh đang giận em đúng không? Sau này em sẽ không gặp lại người kia nữa.”
Nói hết câu, cô cảm nhận được rõ ràng lông mi Chung Gia Minh giật giật, nhưng anh vẫn cúi đầu không nhìn cô. Cô đành phải nghiêng đầu nhẹ giọng nói với ann: "Vẫn chưa hết giận sao? Anh không để ý tới em, em sẽ rất buồn.”
Quả nhiên lời này có sức sát thương lớn, Chung Gia Minh ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm.
Hiểu Tĩnh mím môi, trong mắt có ý cười thực hiện được ý đồ, vươn tay ôm cổ anh, từng chừ từng chữ nói với anh: “Em mãi mãi không ròi xa anh, anh còn nhớ trước đây em đã nói gì không? Em sẽ chờ anh, ở bên anh, nghe anh nói câu đầu tiên.”
Ánh mắt lặng yên của anh rơi trên mặt cô, như nghe thật sự chăm chú, anh có hiểu hết ý trong lời cô nói không?
Hiểu Tĩnh lại dừng một chút, bỗng nhiên chồm lên hôn thật nhanh lên khóe môi anh, ánh mắt Gia Minh thế mà lại sáng lên bất thường, cô cho rằng đây chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Hiểu Tĩnh tựa đầu vào bả vai anh, ánh mắt rơi trên sách anh đang cầm, tự nhiên không nén nổi cười: “Đồ ngốc, anh cầm ngược sách rồi.”
Anh bình tĩnh cầm lại, trên mặt không chút biến hóa.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Hiểu Tĩnh và anh dựa sát vào nhau, nhẹ nhàng ngủ mất.
Dù cho để hiểu được thế giớ của anh cô phải nỗ lực cố gắng rất nhiều, có những khia cảm thấy chân tay luống cuống, thậm chí bất lực, nhưng Hiểu Tĩnh vẫn cực kì hưởng thụ sự ngọt ngào hạnh phúc này.
Cô đang đắm chìm trong hũ mật tự tưởng tượng ra, cơ thể bên cạnh chợt giật giật. Sau đó hai tay anh lật người cô, thật đứng đắn nghiêm túc học hỏi động tác lúc nãy của cô, cúi đầu chạm môi cô thật nhanh.
Hiểu Tĩnh hóa đá trong nháy mắt, mắt không dám chớp, vừa rồi thật sựu không phải ảo giác của cô đúng không? Gia Minh anh ấy… Chủ động hôn cô sao?
Tuy cho rằng anh cũng không hiểu rõ hàm nghĩa của việc hôn, hoặc chỉ là bắt chước động tác của cô, nhưng Hiểu Tĩnh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, có cảm giác tràn đầy hạnh phúc. Cô càng thêm chờ mong vào hành trình đến Hà Lan, quả nhiên tình hình Gia Minh đã tốt lên!
***
Vì quyết định ra nước ngoài, mọi chuyện công ty Hiểu Tĩnh đều giao cho chị Vi. Chuyện Bắc Bắc đi cùng tự nhiên có thay đổi, khi cha chồng nói với cô sẽ không đưa Bắc Bắc đi cùng, cô không chỉ một lần hoài nghi có ẩn tình đằng sau.
Nhưng mặc kệ hết thảy, Vãn hảo có thể ở bên Bắc Bắc, tóm lại Hiểu Tĩnh vẫn vui vẻ. Cô chuẩn bị hành lý cho bé con, bé con thật là hiểu chuyện không làm ầm ĩ, chỉ đứng sau lưng cô hỏi: “Lúc mẹ và ba trở về, ba có thể nói chuyện đúng không ạ?”
Động tác trong tay Hiểu Tĩnh ngừng một chút, đương nhiên cô không dám mạnh mồm bảo đảm, đáy lòng lại lờ mờ tồn tại hi vọng xa vời này, chỉ có thể mơ hồ không rõ gật gật đầu: “Đến lúc đó chắc chắn ba sẽ tốt hơn bây giờ.”
Bắc Bắc cười tít mắt: "Vậy là tốt rồi, hai người đi bao lâu cũng đừng lo cho con, nhớ gọi điện cho con nhé.”
Khó có được đứa bé hiểu chuyện như vậy, Hiểu Tĩnh bế bé lên, hôn thật mạnh lên gương mặt béo mập của bé: “Bảo bối thật ngoan, mẹ yêu con.”
“Con cũng yêu mẹ.” Bắc Bắc ôm cổ cô, cũng hôn cô một cái: “Mẹ thay con chăm sóc ba thật tốt nha mẹ, à, đừng để ba đi lạc, cũng đừng để ba một mình, tới đó nhất định ba se không quen.”
Hiểu Tĩnh nhìn bé con lo lắng trùng trùng, trong lòng tràn đầy ấm áp, trẻ con có thể mang đến tình cảm không cách nào hình dung. Nếu có thể, cô rất mong mình và Gia Minh có thể có một đứa con, là con thuộc về họ.
Ngày ra đi, cảm xúc Gia Minh không tốt, anh không thích rời xa chỗ quen thuộc, dọc đường đi đều nắm chặt tay cô. Hiểu Tĩnh cười dịu dàng an ủi anh: “Có em và cha mẹ đây mà.”
Ánh mắt Gia Minh quét một vòng trên người mọi người, sau cũng vặn mi nhìn Hiểu Tĩnh, dưng lại không chịu đi tiếp.
Hiểu Tĩnh suy nghĩ tỉ mỉ một vòng, thăm dò hỏi anh: “Anh đang tìm Bắc Bắc à?”
Bình thường bé con cũng quấn Chung Gia Minh, tuy nhiên hình thức bọn họ ở chung không giống với cha con nhà khác, nhưng hiển nhiên anh cũng có cảm tình với bé con kia!
Gia Minh nhất định đứng yên không chịu đi, thậm chí lôi kéo cô chuẩn bị quay về tìm bé con. Động tác bướng bỉnh của anh làm cho nội tâm Hiểu Tĩnh mềm mại, ngăn anh lại: “Bắc Bắc còn phải đến trường, tuổi lại nhỏ, đi qua sẽ không thích ứng được. Chúng ta đến đó sẽ thường xuyên gọi điện thoại, cũng có thể gọi video.”
Chung Gia Minh vẫn hơi buồn bực, Hiểu Tĩnh nói mãi anh mới chịu nghe lời.
Lát sau Hiểu Tĩnh lại lặng lẽ nhìn anh một cái, nếu bọn họ có con, nhất định Gia Minh sẽ thương bé, chắc chắn anh sẽ là người ba tốt. d.d.l.q.d.
Sân bay khắp nơi đều là người xa lạ, tạp âm ồn ào làm cho Gia Minh rất khó chịu, thế nên anh càng ỷ lại Hiểu Tĩnh, cô đi đâu cũng đi theo. Hiểu Tĩnh rất hưởng thụ điều này, cũng vô cùng kiên nhẫn, nhìn anh an tĩnh ngồi bên cạnh mình uống nước, ý cười trên mặt cô không tắt, còn thường xuyên nói dùa cùng anh để anh thả lỏng.
"Đến đó, anh nhớ phải tặng em hoa Tulip biết không? Anh chưa bao giờ tặng em hoa.”
"..."
"Thôi, em tự chọn tự trả tiền, như vậy thật ngốc…, người khác thấy được sẽ cảm thấy buồn cười.”
"..."
"Anh nếm thử cái này, hương vị không tệ lắm, nhỉ?" Hiểu Tĩnh lầm bầm lầu bầu, tuyệt không để ý ánh mắt khác thường chung quanh, bản thân thoải mái vui vẻ nói chuyện phiếm cùng Gia Minh.
Gia Minh cũng nghe lời há mồm nếm bánh ngọt cô đưa qua, tiếp theo liền không thể vãn hồi, cứ quấn Hiểu Tĩnh đút anh ăn, sau cùng còn lấy thìa trong tay cô, học dáng vẻ cô xúc cho cô một miếng. d.d.l.q.d.
Hiểu Tĩnh nghĩ đến hai người ăn chung một cái thìa, hai má lại bắt đầu hơi hơi đỏ lên, người này không phải thích sạch sẽ sao? Mà sao gần đây lại thích bắt chước cô!!
Nhìn hai người thân mật, ngay cả cha chồng hiếm khi nói đùa cũng khen ngợi cô: “Hiểu Tĩnh kỳ thật rất kiên nhẫn với Gia Minh, điểm này rất khó được, bà nên đối xử với nó tốt một chút.” ngươi nên đối nàng tốt chút."
Mẹ chồng nghe vậy liếc nhìn hai người một cái, ngầm lắc đầu: “Tôi không xem trọng, đời còn dài, ông cũng không phải không biết lúc trước vì sao nó đồng ý gả cho Gia Minh.”
"Bà là đang thành kiến." Ông Chung thở dài, cúi đầu xem tạp chí không để ý tới bà nữa. d.d.l.q.d.
Chung phu nhân chống cằm vẻ mặt đáng tiếc: “Gia Minh lại chỉ thân cận nó, nếu có người thứ hai để chọn, tôi tuyệt đối không suy xét đến nó.”
"Cho dù có người thứ hai để chọn, con trai của bà cũng không nhất định thích người đó."
Chung phu nhân cũng cúi đầu xem báo, vẫn không nhịn được nói: “Tôi không tin, ông cho là Gia Minh yêu nó sao? Gia Minh đâu có biết tình yêu.”
"Hừ - -" Ông Chung tương đối khinh thường hừ lạnh một tiếng, sâu xa khó hiểu liếc nhìn bạn già một cái: "Bà thì biết cái gì."