Chương 6: CHỌC GIẬN

Giang Nhiễm xốc chăn lên, chui vào, dựa vào gối đầu mềm mại, tỏ vẻ sợ sệt nhìn Tiêu Mộ Viễn: “Vậy tôi ngủ đây, ngủ ngon.”
Nếu không phải khoé miệng cô lộ ra chút ý cười, Tiêu Mộ Viễn cũng sẽ không phát hiện cô đang vui sướng khi người gặp hoạ.


Bây giờ anh rõ rồi, cô chọn đi ngủ trước chính là muốn đẩy vấn đề qua cho anh giải quyết.
Tiêu Mộ Viễn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn tắt đèn lên giường.


Rõ ràng giường rất lớn, dư sức để hai người tự do duỗi thân. Nhưng từ sau khi anh lên giường, Giang Nhiễm liền cảm thấy thật chật chội, giống như chỉ cần cử động một cái thì sẽ đụng ngay.
Người đàn ông bên kia thật yên tĩnh, cũng không biết đã ngủ hay chưa?


Qua một lúc lâu, Giang Nhiễm mới nhẹ giọng hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Không có ai trả lời.
“Ngủ rồi sao? Nhanh vậy à? Chất lượng giấc ngủ tốt quá nha, thật hâm mộ đó.”
“Đừng có quấy nhiễu tôi.”
“… Ồ? Không ngủ được nên đang cố ngủ hả?”
“…..”


“Anh bạn đáng thương, xin lỗi nha, đã quấy rầy anh rồi.”
“…..”
Một lúc sau, Giang Nhiễm cảm thấy tiếng hít thở bên cạnh không kém vừa rồi nhiều lắm, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, anh còn chưa ngủ.


Thế cho nên đôi tuấn nam mỹ nữ này vẫn là một cặp vợ chồng nằm cùng giường, vậy tại sao không ngủ cho tốt vào?
Đến đạo lý này anh còn không hiểu sao? Sau khi vận động thì chất lượng giấc ngủ mới tốt hơn chứ!


available on google playdownload on app store


Vào lúc này, Giang Nhiễm đột nhiên mở miệng: “Bằng không mang nệm sang thư phòng đi, ngủ dưới đất cũng được mà.”
Tiêu Mộ Viễn: “Không cần phải như vậy.”
Giang Nhiễm: “Tại sao?”
Tiêu Mộ Viễn: “Người khác sẽ cho rằng tôi ngược đãi cô.”


Giang Nhiễm trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Ông xã à, anh có phải hiểu lầm cái gì không? Ý của tôi là, anh, đi ngủ thư phòng.”
Tại sao cô không ngủ trên chiếc giường thoải mái như thế này chứ? Nhà giàu quả nhiên rất biết hưởng thụ cuộc sống mà!


“…..” Tiêu Mộ Viễn thật sự muốn mặc kệ cô, nhưng không biết như thế nào lại không nhịn được đáp trả: “Cô đừng có mơ, đây là giường của tôi.”
Dừng một chút, ngữ khí chợt trở nên cứng ngắc: “Còn nữa, đừng có gọi tôi là ông xã.”


“Được rồi, vậy xem như anh vừa nói chuyện với người ch.ết đi.” Giang Nhiễm lật người, tiếp tục ngủ.
Đêm khuya, cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui, mọi thứ lại trở về yên tĩnh, suy nghĩ của Giang Nhiễm cũng đã bình tĩnh hơn.


Cái giường này thật sự quá thoải mái, không biết nó có dùng đến loại công nghệ đen nào không mà sau một lúc Giang Nhiễm đã vứt bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.


Ở bên cạnh, Tiêu Mộ Viễn nghe được tiếng hít thở đều đều có tiết tấu của cô liền biết cô đã ngủ rồi.
Nhưng anh lại không hề buồn ngủ một chút nào…


Từ khi bắt đầu có nhận thức, anh đã ngủ một mình, bên tai không hề có một tiếng động nào quấy nhiễu, vậy mà hiện giờ lại muốn anh đi ngủ trong tiếng hít thở của một người phụ nữ sao?
Nằm trong bóng đêm một lúc lâu, Tiêu Mộ Viễn mới thấp giọng nói: “Bật đèn.”


Thoáng chốc trong phòng bừng lên ánh sáng nhu hoà.
Anh bước xuống giường ra khỏi phòng ngủ đến thư phòng. Từ trong tủ âm tường lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, uống với nước.


Chất lượng giấc ngủ của anh vẫn luôn rất kém, từ sau khi chứng kiến mẹ qua đời năm mười ba tuổi liền không có một giấc ngủ ngon nào, cho dù có cũng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Đến bệnh viện trị liệu một thời gian, anh bắt đầu dùng đến thuốc ngủ. Chỗ tốt của nó chính là vô hại, nhưng dần dần lại khiến anh ỷ lại vào nó.


Tiêu Mộ Viễn quay trở lại phòng ngủ, lúc này liền ngủ rất nhanh.

Ngày tiếp theo, khi Giang Nhiễm thức dậy, trên giường chỉ có một mình cô.
Rửa mặt xong xuống lầu, nhìn thấy Tiêu Mộ Viễn đang đứng ở ban công bên ngoài phòng khách.
Anh ngồi ở nơi cô đã nằm thư giãn hôm qua, yên tĩnh đọc sách.


Ánh nắng buổi sớm dừng trên người anh, nhuộm một vầng sáng ôn nhu lên gương mặt đẹp trai kia. Hình ảnh đẹp đẽ này khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Giang Nhiễm dừng chân thưởng thức trong chốc lát, sau đó mới xoay người đi về phía bàn ăn trống không, chuẩn bị vào bếp lấy nguyên liệu nấu ăn.


Nếu bây giờ cô phát huy phẩm chất mẹ hiền vợ đảm, làm một bữa sáng mỹ vị, có phải sẽ gõ cửa được trái tim của vị tổng giám đốc bá đạo kia không?
Giang Nhiễm còn đang muốn thực hiện ý tưởng tốt đẹp của mình thì tiếng chuông cửa chợt vang lên.


Cô nhìn qua màn hình điện tử liền thấy hai người đàn ông trong trang phục đầu bếp.
Giang Nhiễm: “…..”
Đầu bếp đi vào từ cửa sau, thấy Giang Nhiễm liền cung kính cúi chào, sau đó xách theo nguyên liệu nấu ăn tươi mới, quen thuộc tiến vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.


Chưa đến một lúc sau, một bữa sáng đầy đủ ngon miệng dành cho hai người được bưng lên bàn ăn.
Không đợi Giang Nhiễm nhắc nhở, Tiêu Mộ Viễn đã rời khỏi ban công, ngồi vào một phía của bàn ăn.
Giang Nhiễm ngồi xuống đối diện anh, hít mũi, nói: “Muốn lấy lòng anh đúng là không dễ chút nào.”


Tiêu Mộ Viễn cho cô một cái liếc mắt.
Giang Nhiễm cười cười: “Vì cuộc sống hạnh phúc của những kẻ có tiền.”
Tiêu Mộ Viễn thu hồi ánh mắt, chuyên chú dùng bữa.


Giang Nhiễm: “Hôm nay tôi phải về đoàn phim, bộ phim đã tiến vào giai đoạn hậu kỳ, vì vậy áp lực từ các phương diện rất lớn, tôi có khả năng phải cần đến một tháng.”
Tiêu Mộ Viễn lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
Giang Nhiễm: “Một tháng sau mới về.”


Tiêu Mộ Viễn đặt muỗng xuống, nhìn Giang Nhiễm: “Cô Giang, cô vừa mới kết hôn liền muốn ở riêng sao?”
Giang Nhiễm cảm nhận được ánh mắt áp bức của anh, có chút không được tự nhiên. Đang định giải thích, Tiêu Mộ Viễn lại mở miệng lần nữa: “Ngày kia có một bữa tiệc từ thiện cần cô tham dự.”


Giang Nhiễm: “…”
Tiêu Mộ Viễn lấy di động ra, nhìn lịch trình, tiếp tục nói: “Ngày 18, tham dự lễ kỷ niệm khánh thành công ty. Ngày 20, tham dự tiệc sinh nhật của Tiêu Ngữ Linh. Ngày 23, đáp ứng lời mời của Trần thị trưởng đến nhà ông ấy dùng cơm…”


“Từ từ!” Giang Nhiễm – người vừa bị sắp xếp đâu vào đấy, không nhịn được cắt ngang lời anh.
Cô thật sự bị cái lịch trình liên tiếp kia doạ mất rồi.


Cả đời này của cô vẫn luôn được tự do, bản thân muốn làm như thế nào liền làm thế ấy, cha mẹ cũng chưa từng can thiệp nhiều. Bây giờ đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện nói cô về sau phải như thế nào, phải làm như thế này như thế nọ…
Chuyện này quả thật đáng sợ.


Giang Nhiễm nghiêm túc nói với Tiêu Mộ Viễn: “Tiêu tiên sinh, chúng ta chẳng qua chỉ kết hôn mà thôi, chứ đâu phải tôi bán mình cho anh.”


Tiêu Mộ Viễn mỉm cười: “Cuộc hôn nhân này, trước sau tiêu tốn hơn một tỷ, cái này là còn chưa kể đến những lợi ích mà cha cô nhận được và những tài sản mà sau hôn nhân cô có thể hưởng dụng. Cô Giang, cô cho rằng mặt cô có giá một tỷ, hay thân thể này của cô có giá một tỷ vậy?”


Giang Nhiễm: “…..”
Tiêu Mộ Viễn vẫn tiếp tục: “Nếu chỉ đơn giản là tìm một người phụ nữ để ngủ thì vì cái gì phải kết hôn? Kết hôn với tôi mà nói chẳng qua chỉ là cướp giàu giúp nghèo dưới sự thúc đẩy của pháp luật thôi mà.”
Giang Nhiễm: “………”


Cô lấy ly sữa tươi trên bàn, uống một ngụm lớn, rốt cuộc cũng áp xuống mọi cảm xúc.
Cô đặt ly xuống, không chút sợ hãi nghênh đón gương mặt ngạo mạn lẫn trào phúng của người đàn ông đối diện. Hứ, gương mặt đẹp trai này cũng không còn đáng yêu nữa rồi.


Giang Nhiễm lên tiếng: “Trả lời vấn đề đầu tiên của anh, tôi cho rằng mặt và thân thể của mình tuy không đáng một tỷ nhưng tài hoa ít nhất cũng phải mười tỷ.”


Khoé môi Tiêu Mộ Viễn khẽ động, ý trào phúng càng đậm hơn: “Những người trẻ tuổi có ước mơ tôi thấy rất nhiều. Tự tin là tốt, nhưng nếu không nhìn rõ hiện thực thì kết cục thường không tốt lắm.”


Giang Nhiễm tươi cười đáp trả: “Cứ chờ xem đi. Đợi đến lúc tôi trở thành đạo diễn phòng bán vé với doanh thu chục tỷ, anh định gọi tôi là ba ba hay ông nội?”
Bình thường cô không hay khoác lác như vậy, vậy mà bây giờ lại một câu tiếp một câu đối chọi với anh.


Giang Nhiễm không có đủ tự tin liền lựa chọn xem nhẹ biểu tình chế giễu của anh, tiếp tục đề tài thảo luận vừa rồi.


“Vấn đề thứ hai, anh nói chỉ tìm một người phụ nữ để ngủ, không cần phải kết hôn. Vậy tôi hỏi anh một chút, nếu đã kết hôn rồi, tại sao anh không có một chút trách nhiệm của người chồng vậy?”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Cô nhìn anh chằm chằm, hỏi từng chữ một: “Anh có, ngủ, với, tôi, sao?”


Biểu cảm của người đàn ông thay đổi thất thường, không còn vẻ bình tĩnh ngạo mạn lúc trước nữa.
Giang Nhiễm mỉm cười ép sát: “Tôi có phải nên nghi ngờ anh ngoại tình hay là có bệnh kín không?”
“…..!!” Biểu tình căng cứng của Tiêu Mộ Viễn dường như sắp mất khống chế.


Giang Nhiễm cười ha hả: “Một người chồng không dùng được, còn không bằng đi mát xa. Như vậy còn tốt hơn.”
Tới đi, cùng thương tổn lẫn nhau! Tôi sợ anh lắm a!
Tiêu Mộ Viễn đột ngột đứng dậy, bước chân như có gió vòng qua bàn ăn, đi đến trước mặt Giang Nhiễm.


Vẻ mặt kinh ngạc ban đầu đã sớm trở nên xanh mét, anh dễ như trở bàn tay ôm eo Giang Nhiễm bế cô lên.


“Này, anh làm gì vậy… không phải đang cãi nhau sao?! Động tay động chân thì sao còn là quân tử nữa…” Giang Nhiễm trực tiếp bị anh khiêng trên vai. Cánh tay người đàn ông như gọng kìm, sức lực chênh lệch lớn đến mức cô không thể động đậy.


Tiêu Mộ Viễn khiêng Giang Nhiễm đến phòng khách, ném cô lên sofa, không đợi cô đứng lên đã áp người xuống.
Trái tim Giang Nhiễm giống như đã nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở nam tính tràn ngập không gian hô hấp của cô.


Tiêu Mộ Viễn bóp cằm cô, trong mắt nóng lạnh đan xen: “Giang Nhiễm, cô là người phụ nữ không biết điều nhất mà tôi từng gặp.”


Đường đường là thiếu gia cao cao tại thượng, anh thật sự chưa từng bị người phụ nữ nào làm nhục như vậy. Ngược lại phụ nữ thấy anh là nghĩ mọi cách tiếp cận lấy lòng, nịnh nọt thiếu điều muốn quỳ xuống ɭϊếʍƈ chân cho anh nhưng vẫn không ai có cơ hội tiếp xúc chân chính.


Giang Nhiễm có lẽ là sai sót duy nhất trong đời anh.
Cô chớp chớp mắt, có chút chột dạ.
Tuy rằng cô thèm muốn sắc đẹp của anh nhưng cũng không ngốc, dưới loại tình huống này mà thiếu đi vẻ đẹp thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.


Lần đầu tiên cô không muốn ở trong một bầu không khí như vậy với anh…
Giang Nhiễm tỏ vẻ lấy lòng, cười gượng nói: “Tôi chỉ đùa chút thôi, đừng có nghiêm túc như vậy mà… Thả lỏng chút, nhé?”
Tiêu Mộ Viễn nở nụ cười lạnh, vẫn không có ý đứng lên.


Cả người Giang Nhiễm nổi da gà, rùng mình khẩn trương, máu trong người từ từ dâng lên. Trong lúc luống cuống, bỗng nhiên trong cái khó ló cái khôn: “À… tôi đột nhiên nhớ ra, ông nội… ông nội hôm qua đã nói với tôi một chuyện rất quan trọng…”
Động tác Tiêu Mộ Viễn chợt dừng lại.


Giang Nhiễm: “Lúc anh ra ngoài gọi điện thoại, ông nói với tôi…”
“Nói cái gì?” Anh nhìn cô.
“Anh… anh qua bên kia ngồi trước đã, cứ như vậy áp lực lớn quá, không nói chuyện tốt được.” Cô vô cùng đáng thương nhìn anh.


“Vậy đừng nói nữa.” Tiêu Mộ Viễn cười, “Không bằng làm chuyện chính trước.”






Truyện liên quan