Chương 52: BUỔI CÔNG CHIẾU PHIM ĐẦU TIÊN
Bây giờ cách thời gian dự kiến một tháng, theo lý thuyết thì việc tuyên truyền nên tiến hành đâu vào đấy rồi.
Chỉ là Giang Nhiễm tìm kiếm thông tin trên đủ loại kênh thông tin đại chúng nhưng mọi thứ hoàn toàn sóng yên biển lặng.
Lúc trước chính cô là người khiến bộ phim trở nên nổi tiếng hơn nhưng nó lại chủ yếu nổi nhờ các loại tin tức ngoài lề.
Lúc đầu, toàn bộ sự chú ý đều đến từ Diệp Thiến, sau này cô ta ra khỏi đoàn, mọi người cũng không chú ý đến bộ phim nữa.
Sau Diệp Thiến, có người còn nói cả ekip là cá mè một lứa với cô ta.
Tóm lại, lượt quan tâm của bộ phim còn không đến một vạn lượt, vô cùng ít ỏi.
Giang Nhiễm liên hệ với người của Đông Ảnh, bọn họ tỏ vẻ: “Đạo diễn Giang, cô đừng nóng vội, chúng tôi đang rất cố gắng, thời gian này có rất nhiều bộ phim cùng công chiếu.”
Giang Nhiễm vừa tìm kiếm thông tin, vừa chờ đợi sự sắp xếp từ bên kia.
Để nổi tiếng, cô đã chủ động tham gia một số hoạt động lớn của các tạp chí nổi tiếng. Nhờ có nhan sắc nên có một số người yêu thích vẻ ngoài của cô.
Nhưng những điều đó vẫn chưa đủ, đến lúc chiếu phim, bộ phim vẫn không nổi tiếng.
Nếu so sánh bộ phim này với những bộ phim được tuyên truyền rầm rộ dịp tết Nguyên đán, nó quá im hơi lặng tiếng, quá ít người biết tới.
Người phụ trách tuyên truyền của Đông Ảnh kể lể với cô: “Đạo diễn Giang, công việc của chúng tôi quá khó…. Cô là đạo diễn, cũng là diễn viên chính nhưng cô lại không nổi tiếng, không có fan…. Như vậy bộ phim làm sao nổi tiếng được…”
Tuy rằng trong cái vòng luẩn quẩn phía sau sân khấu, có một số người biết cô là vợ Tiêu Mộ Viễn. Nhưng Giang Nhiễm đã nhấn mạnh từ đầu, đừng lấy gia cảnh của cô làm chuyện chính, đừng dùng Tiêu Mộ Viễn để nổi tiếng.
Nếu ngay cả việc tuyên truyền bộ phim của mình cũng phải dính dáng tới ông xã, Giang Nhiễm cảm thấy mọi thứ quá vô nghĩa.
Người phụ trách của Đông Ảnh lại an ủi cô: “Đạo diễn Giang, cô cứ yên tâm, chúng tôi đã tận lực, tranh thủ sắp xếp lịch, sau khi phim công chiếu, có một chút tin tức thì nhất định sẽ trở thành một hắc mã.”
Giang Nhiễm cũng nghĩ vậy, chỉ cần có danh tiếng vào lần công chiếu đầu tiên, có chất lượng phim đảm bảo, chắc cũng không cần lo lắng.
Phim điện ảnh chiếu vào đêm trước tết Nguyên đán trên cả nước.
Giang Nhiễm mua vé trước, hẹn Tiêu Mộ Viễn cùng xem suất chiếu đêm.
Sáng nay, Giang Nhiễm gọi cho Tiêu Mộ Viễn: “Chiều nay em tới chỗ anh, buổi tối chúng ta dùng bữa bên ngoài được không?”
Tiêu Mộ Viễn trầm ngâm một lát: “Tối nay anh có tiệc xã giao phải tham gia.”
“Thế à…”
Tiêu Mộ Viễn: “Em ở nhà chờ anh nhé.”
Giang Nhiễm than nhẹ một tiếng: “Được.”
Dù sao cũng là suất chiếu đêm.
Đứa con mình vất vả xây dựng, chỉ mấy giờ nữa sẽ được công chiếu trên toàn quốc.
Hơn nữa đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Giang Nhiễm làm đạo diễn độc lập.
Nếu nói cô vô cùng bình tĩnh, thản nhiên đối diện thì nhất định là giả.
Dù đang trong nhóm chat của ekip, trước sự kích động của các thành viên, cô lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh ngoài mặt bao nhiêu thì nội tâm cô lại mãnh liệt bấy nhiêu. Tuy cô vẫn tự nhủ rằng, người mới, vẫn phải xem sắp đặt của ông trời.
9 giờ tối, Tiêu Mộ Viễn về nhà, Giang Nhiễm đang nằm đọc sách trên sofa.
Sau khi vào nhà, anh tới chỗ cô, ngồi cạnh cô, ôm chặt cơ thể mềm mại, ngọt ngào vào lòng, hôn một cái.
Giang Nhiễm không thuận theo anh, đẩy anh ra: ”Anh đi tắm đi.”
Tiêu Mộ Viễn lên tầng, Giang Nhiễm hỏi: “Anh ăn no chưa? Có cần em nấu cho anh bát mì không?”
Bình thường cô xã giao bên ngoài đều ăn không đủ no.
Tiêu Mộ Viễn đưa lưng về phía cô, cười khẽ, thản nhiên lên tiếng: “Được thôi.”
Một lát sau, Tiêu Mộ Viễn tắm xong, anh ngồi dưới phòng ăn, thưởng thức bát mì Giang Nhiễm nấu cho anh.
Giang Nhiễm ngồi cạnh anh, hai người nói chuyện câu được câu chăng.
Nhưng anh lại không đề cập đến chuyện đi xem phim tối nay khiến Giang Nhiễm buồn bực.
Chẳng lẽ anh quên rồi?
Ăn xong, Tiêu Mộ Viễn ngồi trên sofa, lười biếng cầm sách đọc.
Giang Nhiễm nhắc anh: “Chồng yêu à, anh có quên chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Tiêu Mộ Viễn nhìn sách, không quay đầu, không để ý hỏi.
“……” Nếu anh quên, cô rất khó thề sẽ không đánh anh một trận.