Chương 10: Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé
Ngô Thần suy nghĩ thật lâu cũng chưa hiểu, làm sao mà có thể để chuyện này xảy ra được!
Nửa giờ trước, Ngô Thần trở lại trước cửa chính đài truyền hình tự hỏi bản thân phải đi hướng nào , còn chưa có quyết định được thì bị người khác kéo tay lại.
Mà người giữ chặt tay của cô kia không phải ai khác chình là băng mặt than Âu Dương Hiên!
“Sao em vẫn còn ở lại đây?”
“A? Cái gì cơ?” Ngô Thần vẫn chưa hiểu được ý của cậu.
“Cha mẹ em đâu? Sao lại để cho em ở lại đây một mình thế?”
Âu Dương Hiên nghe được giáo sư Lưu nói, buổi sáng hôm nay Ngô Thần ở đài truyền hình có một cuộc thi cho nên cố ý tới đây xem . Trước lúc Ngô Thần lên sân khấu thi đấu cậu đã nhìn thấy cha mẹ của Ngô Thần đứng ở dưới, nhưng cậu cũng không có đi qua chào hỏi.
Kỳ thật cậu cũng không hề có nghĩ muốn cho cô bé biết cậu hôm nay tới xem cô thi đấu! Ừm, cũng không có vì lí do gì hết, chẳng qua là tâm lý của trẻ con dạo này có hơi bất thường mà thôi.
Nhưng mà, từ trong đài truyền hình đi ra Âu Dương Hiên rất nhanh phát hiện được Ngô Thần một mình đứng trước cửa nhìn mê man, điều này làm trong lòng Âu Dương Hiên đột nhiên cảm thấy rất tức giận, cha mẹ cô bé đâu?
“Bọn họ có việc đi trước rồi, tự mình em sẽ đi về khách sạn. Anh làm sao thế?” Ngô Thần sợ hãi hỏi Âu Dương Hiên. Chẳng hiểu sao bộ dáng này của cậu làm cô cảm thấy chột dạ.
“Bọn họ sao lại có thể yên tâm để cho em một mình đứng ở đây cơ chứ? Em mới chỉ là một đứa bé hơn 6 tuổi, làm sao mà có thể yên tâm được!” Âu Dương Hiên càng nghĩ càng tức giận hơn. Cha mẹ cô ấy sao lại có thể làm như vậy cơ chứ!
“Ơ như vậy thì có làm sao chứ? Em có thể tự mình đi về thì làm sao phải làm phiền công việc của cha mẹ , thôi kệ đi, nhưng chuyện này có quan hệ gì đến anh?” Lời nói của Âu Dương Hiên làm cho Ngô Thần cũng có chút bực minh, anh ta dựa vào cái gì mà dám nói như vậy, tuy rằng Ngô Thần đối với bộ dáng bây giờ của Âu Dương Hiên có chút sợ hãi.
“Có quan hệ gì đến anh sao? Cho dù không có quan hệ gì đi nữa, cha mẹ em cũng không thể bỏ mặc một đứa trẻ như em ở đây như vậy được chứ! Còn cho em tự mình đi về? Em có thể về được không?” Âu Dương Hiên bị một câu hỏi của Ngô Thần làm cho càng bực mình hơn nữa , còn hỏi liên quan gì đến cậu sao? Không liên quan đến chuyện của cậu thì không thể quan tâm đến cô bé sao? Nhưng mà Âu Dương Hiên càng tức giận thì ngoài mặt càng lạnh lùng, nhưng bởi vì người đứng trước mặt cậu là Ngô Thần nên cậu lại càng không có cách nào khác để phát hỏa!
“Có cái gì mà không được! Anh đừng có kinh thường em! Em sẽ tự mình đi về cho anh xem!” Ngô Thần vênh mặt hất hàm, hùng dũng oai vệ chọn một hướng để bước đi . Lại dám kinh thường cô đây sao? Hừ! Cứ chờ xem đi!
Nhưng mà, đây là thế nào? Ngô Thần muốn đi đến khu phố trung tâm, nhưng mà đi một vòng thế nào lại quay lại trước cửa đài truyền hình.
“Thôi được rồi,em nói đi,em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!” Âu Dương Hiên bất đắc dĩ nhìn cô bé con này, sủng nịnh hỏi cô.
Ngô Thần ủy khuất nhìn cậu”Chính là bởi vì anh đi theo em, bằng không em khẳng định đã có thể về được rồi! Em muốn vào nội thành chơi~!”
“Đi thôi, bên này.” Nói xong rất tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngô Thần dắt cô đi theo một hướng khác.
Hai người càng chạy càng xa, ánh mặt trời đem bóng của hai người kéo càng ngày càng dài.
Khi hai người đi đến nội thành cũng đã giữa trưa , Âu Dương Hiên quyết định mang Ngô Thần đi ăn cơm trưa đã rồi mới dắt cô đi chơi.
“Trưa rồi em muốn ăn cái gì không?” Âu Dương Hiên hỏi Ngô Thần.
“Em không biết, có cái gì ăn ngon không?”
“Ăn mỳ nhé? Phía trước có tiệm mì sườn nổi tiếng, được không?”
“Ừm, vậy theo anh đi.”
Ngô Thần đến bây giờ cũng chưa hiểu được, ý định của cô là muốn thăm lại chốn xưa nhưng thế nào lại biến thành cô cùng Âu Dương Hiên đi dạo phố rồi ? Anh ta làm sao lại xuất hiện ở cửa đài truyền hình vậy?
“Sao anh lai đến đài truyền hình thế?” Ngô Thần tò mò hỏi Âu Dương Hiên.
“Anh có việc đi ngang qua. Làm sao vậy ?”
“Không sao, em chỉ muốn hỏi một chút thôi.” Sau đó lại im lặng, mà bàn tay của Ngô Thần vẫn còn bị Âu Dương Hiên nắm chặt.
Kỳ thật Ngô Thần cảm thấy cảm giác như vậy cũng rất tốt, giống như có một người anh trai đang bảo vệ mình.
“Âu Dương ca ca, về sau em gọi anh như vậy được không?”
“Có thể, em muốn gọi thế nào cũng được.” Ngô Thần cảm thấy mình nhìn lầm rồi, hình như cô thấy khóe miệng của Âu Dương Hiên hơi hơi nhếch lên tren ? Độ cong càng lúc càng lớn! Anh ta, đang cười? !
Ha ha, Ngô Thần cảm thấy bản thân mình thật phi thường có thể làm cho mặt than cười.
Cảm giác này thật tuyệt!
“Đến rồi, vào đi thôi.” Âu Dương Hiên vô cùng lịch sự mở cửa cho Ngô Thần đi vào trong tiệm mì.
“Ông chủ, cho cháu hai bát mì sườn.”
Mì nước ở những năm này thì chất lượng hơn rất nhiều, hơn nữa giá lại còn rẻ hơn một nửa! Thời đại bây giờ thật là tốt, thức ăn sạch sẽ chất lượng, sau này giá cả đã không còn đi đôi với chất lượng nữa rồi! Ví dụ như những nam sinh còn nhỏ như Âu Dương Hiên về sau muốn mời nữ sinh khác đi ăn cũng không dám làm như thế này, vì mỗi lần đi sẽ rất tốn kém.
Ngô Thần vẫn còn nhớ rõ kiếp trước lúc cô còn học tiểu học, lúc cô mười tuổi đi chơi trò chơi, mang theo năm mươi đồng có thể chơi cả một ngày. Nhưng mà qua vài năm, năm mươi đồng không thể dùng làm cái gì được, chơi một trò chơi ít cũng phải mất hơn 10 tệ! Khi đó tất cả mọi thứ đều tăng giá lên chóng mặt, đáng tiếc tiền lương lại không đi theo giá hàng hóa tăng lên!
Ngô Thần còn nhỏ không thể ăn hết được một bát mì to như vậy, chỉ ăn được non nửa thì ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Hiên ăn. Âu Dương Hiên ăn đặc biệt im lặng, chậm rãi từ từ mà ăn. Nhìn cậu ăn, Ngô Thần lại cảm thấy rất hưởng thụ. Ngô Thần ý thức được mình lại có loại ý tưởng này, nhanh chóng lắc đầu, cô sao lại có thể trở thành háo sắc như thế được?
Âu Dương Hiên mặc dù khi ăn cũng không có ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thần, nhưng mà ánh mắt của Ngô Thần nhìn cậu ,cậu vẫn là cảm giác được , nhìn cô ngơ ngác nhìn mình ăn, sau đó lại nhìn thấy bộ dạng cô rung đùi đắc ý, cảm thấy tâm tình tốt vô cùng. Giống như lúc nãy được nắm lấy tay của cô bé vậy~.
Ánh mặt trời hôm nay sáng lạn vô cùng! Ha ha ~
Âu Dương Hiên sau khi ăn xong trả tiền thì lại dắt tay Ngô Thần đi, Ngô Thần lừa lừa giật tay ra, nhưng Âu Dương Hiên gắt gao nắm chặt lại làm cho Ngô Thần vô kế khả thi.
“Bây giờ em muốn đi đâu?”
“Chúng ta đến chỗ chơi trò chơi nhé? Được không?”
Nhìn biểu tình như vậy của Ngô Thần, Âu Dương Hiên vô ý thức gật gật đầu. Dù cô muốn đi đâu, chỉ cần cô cho cậu đi cùng cô , thì đi đâu cũng được!
Ngô Thần lôi kéo Âu Dương Hiên đến thẳng máy nhảy.
Máy nhảy là trò mới xuất hiện đầu năm nay . Âu Dương Hiên đi ra quầy mua xèng để chơi trò chơi, Ngô Thần đứng ở thảm của máy nhảy chờ Âu Dương Hiên quay lại. Cô quyết định đưa cậu lên thuyền giặc, cô muốn cậu cùng nhảy với cô!
Âu Dương Hiên vẫn còn chưa biết được Ngô Thần chuẩn bị tính kế với cậu, có lẽ cho dù cậu đã biết những cũng vẫn sẽ đồng ý. Bây giờ tình cảm của cậu đối Ngô Thần thuộc loại một loại tình cảm mông lung, trẻ con đến tầm mười một mười hai tuổi tâm lý phát triển bình thường đều có một chút cảm giác mơ hồ như vậy , nhưng bạn học sinh giỏi Âu Dương Hiên nào đã có thể phân biệt được tình cảm nào là loại tình cảm nào, trước đây cậu thường căn cứ vào tuổi tâm lý của mình để mà điều chỉnh phù hơp, đây chính là cách mà cậu dùng để nhận biết được đâu là mối tình đầu của mình. Mà Âu Dương Hiên bây giờ lại đem tình cảm dành cho Ngô Thần thành tình cảm mong muốn được bảo vệ!
Khi Ngô Thần nhìn thấy Âu Dương Hiên liền vẫy vẫy tay gọi Âu Dương Hiên , đến khi Âu Dương Hiên đi đến trước mặt của cô.
“Âu Dương ca ca, cùng nhau nhảy đi.”
“Ha ha, được.” Âu Dương Hiên hiểu được ý nghĩ của Ngô Thần , chỉ là chơi trò chơi thôi cậu sao có thể từ chối cô bé được ~!
Ngô Thần vốn nghĩ rằng Âu Dương Hiên sẽ từ chối, cô nghĩ rằng học sinh giỏi như cậu sẽ không bao giờ thèm chơi loại trò chơi này . Nhưng mà ai có thể nói cho cô biết, vì sao Âu Dương Hiên ngay cả những trò chơi như thế này cậu ta vẫn có thể chơi cực giỏi? Cô lúc đầu vốn chỉ muốn chơi đùa mà thôi, hơn nữa cô biết khiêu vũ làm trụ cột, nhưng tại sao Âu Dương Hiên kia lại lợi hại như vậy ,đó là vì sao a? Chẳng lẽ cậu là cậu bé toàn tài?!
Người chung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, hai người cũng đã nhảy đến phần cuối. Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên bất đắc dĩ cười cười. Thật là quá thất bại ! Không thú vị chút nào!
Lúc này cô mới phát hiện, Âu Dương Hiên hôm nay mặc cái quần kaki màu vàng sậm, áo T-shirt màu trắng, phụ trợ cho chiều cao 1m6 Âu Dương Hiên phá lệ chói mắt. Ngô Thần phát hiện trong lòng của cô rất khó chịu, cô không muốn phải chịu thua người ta cho nên trong lòng mới nảy lên một cái! Ha ha, rất dọa người đi, bị một đứa bé mười một tuổi chọc cho khó chịu trong lòng! Không thể để cho người khác biết được chuyện này, trăm ngàn lân không thể!
Đúng lúc Ngô Thần cùng Âu Dương Hiên đứng đối diện nhau cười nói, một âm thanh không được hài hòa cho lắm chen vào giữa hai người bọn họ. Hai người không hài lòng lắm cùng nhau nhíu nhíu mày.
“Bé con em nhảy thật đẹp nha, nhảy cùng anh một ván đi ~” người nói chuyện là một cậu bé mập có một đôi mắt hoa đào. Kỳ thật cậu ta cũng không phải là béo lắm, nhưng những cậu bé tầm tuổi này đều cao khoảng 1m60 nhưng so với thân hình khoảng 120 cân(60kg của mình) , thì quả thật có hơi mũm mĩm nhỉ!
“Anh là ai? Anh nói nhảy cùng anh một ván tôi phải nhảy sao?” Ngô Thần bất mãn nhìn bé mập, nói xong chuẩn bị kéo Âu Dương Hiên rời đi.
“Ý của anh không phải như vậy mà. Anh tên là Hoàng Tuấn, học sinh lớp 5 của tiểu học A, là bạn học của cái cậu đi cùng em đó!” Hoàng Tuấn dùng ánh mắt thâm ý nhìn Âu Dương Hiên. Nhưng Âu Dương Hiên hoàn toàn không thèm để ý đến cậu ta, bây giờ trong lòng Âu Dương Hiên chỉ muốn ở cùng Ngô Thần chơi đùa mà thôi không muốn ai quấy rầy hết , biểu tình trên mặt cậu bây giờ hoàn toàn là ý đó ai cũng có thể nhìn ra.
Ánh mắt của Ngô Thần dừng lại ở người tự xưng là bạn học của Âu Dương Hiên. Là cùng lớp à? Chỉ là bạn cùng học mà thôi muốn thi đấu với cô sao, cô không thèm để ý đến, không có hứng thú ! Nghĩ vậy, Ngô Thần kéo kéo tay của Âu Dương Hiên , “Âu Dương ca ca, đưa em về nhà đi!”
Âu Dương Hiên nhìn cô lôi kéo bàn tay của mình, tâm tình từ khó chịu chuyển sang như nắng sớm.”Được,anh đưa em về nhà.” Nói xong cùng Hoàng Tuấn chào hỏi qua loa dẫn Ngô Thần rời đi.
Hoàng Tuấn cảm thấy hôm nay tính tình Âu Dương rất khác so với mọi hôm , trở nên nhu hòa vô cùng . Trêu chọc rất vui! Nếu như vậy, cậu làm sao có thể để cho hai người bọn họ cứ thế mà đi được!
Cùng với những bạn đi cùng chào tạm biệt, liền lắc lư đi theo bọn Âu Dương Hiên rời đi.
“Bé con, em tên gì a? Anh vừa mới nói cho em biết tên của anh , em cũng phải nói tên của em cho anh biết chứ?”
Ngô Thần nhìn thoáng qua Hoàng Tuấn, cảm thấy bé mập này thật là buồn cười, nhỏ như vậy đã hiểu được như thế nào là cầm được thì buông được, xem ra cũng không là đứa trẻ của một gia đình bình thường.
“Em đâu có bắt anh phải nói tên cho em biết ạ? Em chỉ hỏi anh là ai thôi, cũng đâu có muốn anh phải nói tên cho em biết đâu ~”
Hoàng Tuấn sờ sờ đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía Âu Dương Hiên, cậu phát hiện khóe miệng của Âu Dương Hiên lại xuất hiện một độ cong, quát to một tiếng”Âu Dương Hiên, cậu đang cười ? !”
Âu Dương Hiên tà tà nhìn thoáng qua Hoàng Tuấn, “Tớ đang cười chẳng lẽ có cái gì không được bình thường sao?”
“Đương nhiên là không bình thường rồi, bình thường mặt cậu cứng như đá ấy làm đếch gì có biểu tình nào! Núi có lở ngay trước mặt cậu chắc cậu cũng không biến sắc! Chúng ta quen nhau bao nhiên năm rồi có bao giờ tớ nhìn thấy cậu cười đâu!” Nói xong lại nhìn thoáng qua Ngô Thần đi bên cạnh . Này cô bé này là ai? Có thể làm cho Âu Dương Hiên có sự thay đổi rõ ràng như vậy?
“Đừng có nhìn em như thế . Em là bạn học cùng lớp dương cầm với Âu Dương Hiên, tên là Ngô Thần, đến từ thành H. Cũng là học sinh lớp 5!”
“Em bao nhiêu tuổi ? Học lớp 5 á?”
“Em năm nay 7 tuổi . Anh không có nghe nhầm đâu, đúng là học lớp 5!”
“A, thì ra em là thiên tài nhỏ tuổi nha! Ha ha, khó trách có thể làm cho Âu Dương Hiên của chúng ta thay đổi được sắc mặt không bao giờ có biến hóa nha!”
“Cám ơn đã khích lệ! Anh không biết là cái cảm giác làm cho anh ấy cười là vô cùng có thành tựu à?”
“Em cũng cảm thấy như vậy hả? Chính vì lí do đó mà anh đây luôn luôn nỗ lực làm cậu ta cười ~ đáng tiếc lại bị em giành trước !”
“ha ha ha ~ anh buồn cười thật ~ không, phải nói là anh thật rảnh!”
“Sao thế? Chẳng phải em cũng cảm thấy rất có thành tựu à! ?”
Âu Dương Hiên nghe được hai người càng nói càng lộn xộn, nhịn không được đem này đề tài dừng lại .
“Tiểu Thần, em ở chỗ nào?”
“Dạ? Ở khách sạn tên là Seven Hours. Ngay đường Giải Phóng đó anh.”
“Ừ, anh biết chỗ đó . Có cần phải về ngay không? Cha mẹ em có sốt ruột không?”
Ngô Thần nghĩ nghĩ, “Chắc là không đâu, ba mẹ em đi có việc mà, trước giờ cơm chiều trở về là được. Không cần vội, từ từ đi thôi.”
“Em có mệt không?”
“Không có. Đi thôi, em nhớ hình như ở gần đây.”
Bảo ở gần đây không có nghĩa là nó không xa, Ngô Thần một đường cùng Hoàng Tuấn nói nói cười cười, có khi lại trêu chọc Âu Dương Hiên. Nhưng Âu Dương Hiên chỉ nghe hai người bọn họ nói chuyện, cũng không xen mồm vào, chỉ khi nào nói đến chuyện gì buồn cười miệng hắn cũng chỉ nhếch nhếch lên. Đi một đoạn khá dài, hơn nữa còn khiêu vũ một buổi sáng, đi bộ một đoạn trước bữa trưa, sau đó còn chơi trò chơi,Ngô Thần cảm thấy càng ngày càng mệt.
Âu Dương Hiên nhìn thấy cái dạng này của Ngô Thần, ngồi xổm trước mặt Ngô Thần nói “Còn một đoạn nữa mới đến, lên đây đi, Âu Dương ca ca cõng em trở về.”
Ngô Thần vốn đang có chút do dự, nhưng nghe được cậu mặt xưng hô như vậy cho nên không cảm thấy ngại ngùng nữa, nếu là ca ca, vậy phải tốn ít sức lực cho em gái chứ. Chạy lấy đà, nhảy lên! Cái lưng này, thật là thoải mái! Ngô Thần nghe Hoàng Tuấn cùng với Âu Dương Hiên nói chuyện chậm rãi ngủ. Mà mẹ Ngô cùng với ba Ngô luôn ở khách sạn chờ Ngô Thần, nhìn thấy Ngô Thần được Âu Dương Hiên cõng về đến mới yên tâm.
Mà Ngô Thần vẫn chưa tỉnh lại, trong mơ khóe miệng còn hơi nhếch lên.