Chương 11: Trang công mộng điệp?

Từ ngày gặp mặt đó về sau, Ngô Thần gặp lại Âu Dương Hiên cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa .


Mà Lưu Mẫn và Đường Vũ chính là không có việc gì thì rất thích dùng ánh mắt “Bọn chị biết rồi đó nha”  nhìn Ngô Thần, làm cho Ngô Thần cảm thấy hình như bản thân mình làm cái gì để cho bọn họ hiểu lầm.
Nhưng mà nếu đã hiểu lầm thì, cứ để hiểu lầm như vậy đi !


Cuối tuần đi học nhảy Latin, giáo viên dậy Latin của Ngô Thần  nói cho Ngô Thần biết bởi vì tỉ lệ chiều cao không thích hợp, Ngô Thần và Lưu Hàm có thể không được làm bạn nhảy của nhau nữa. Tuy rằng đã sớm biết đến kết quả này, nhưng mà Ngô Thần và Lưu Hàm vẫn là có chút khó khăn để chấp nhận!


Đến ngày thứ hai, Lưu Mẫn vào Cao Bắc đều phát hiện  Ngô Thần cùng với  Lưu Hàm cảm xúc có chút khác thường, các cô tưởng là vì do hai người bọn họ không đạt được giải thưởng như ý.


“Thần Thần, em không cần phải buồn như vậy đâu, hai người đều rất tuyệt mà, không cần phải không vui như thế. Năm nay không lấy được giải nhất vậy sang năm cố gắng alf được mà!”


“Ừ, Lưu Mẫn nói  đúng đó! Ngô Thần cậu không cần bởi vì trận đấu mà ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu . Nghĩ lại mà xem những phương diện khác em đều rất tốt, em tuyệt với lắm !”


available on google playdownload on app store


“Ha ha, mấy người không cần quá khẩn trương như vậy đâu. Bọn mình buồn không phải là vì lí do như vậy, chính là vì chiều cao của mình hơi thấp , so với Lưu Hàm có chút không phù hợp nữa, cho nên giáo viên  nói chúng ta cần phải đổi bạn nhảy! Chúng ta là vì điều này cho nên có chút không vui mà thôi!” Ngô Thần bất đắc dĩ  cười cười. Kỳ thật thì Ngô Thần cũng  đã  thuyết phục chính mình , chỉ là trong lòng còn có chút không thoải mái thôi! Lại là bởi vì chiều  cao!


“Em mới sáu tuổi mà đã cao một thước hai, theo đà phát triển này đến khi em bằng tuổi chị còn cao hơn cả chị đấy. Cho nên không cần nghĩ nhiều đến thế, đây không phải do em!” Lưu Mẫn xoa xoa đầuNgô Thần.
“Đừng xoa đầu của em! Đầu không thể vò loạn đâu a, hỏng hết kiểu tóc bây giờ!”


“A a, tiểu bất điểm lời nói thật quyết đoán  nha! Những lời này không sai!” Lưu Hàm đang chuẩn bị chạy sang an ủi Ngô Thần thì nghe được lời nói này, cậu biết là Ngô Thần cũng đã lường trước được việc này , cô bé con này thực sự rất thông minh.


Chỉ là bản thân bây giờ không biết bạn nhảy sẽ là ai!
“Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem tớ là ai! Tớ không tốt như vậy, hai chúng ta có thể hợp cạ như vậy sao?” Ngô Thần cười nói với Lưu Hàm.
“Vậy anh đây sẽ chờ em lên lên rồi cùng nhau làm cặp đôi hoàn mỹ nhé! Bé con!”


“Vậy cứ chờ mình lớn lên rồi nói sai! Nói không chừng khi mình lớn lên  cung là lúc Lưu Hàm nhà chúng ta trở thành nghệ sĩ múa đẳng cấp thì sao nhỉ , tớ đây sẽ mặt dày mà tìm đến cậu nhé xin làm bạn nhảy của cậu được chứ~! Có thể được như thế không a!” Ngô Thần đáng thương hề hề  nhìn Lưu Hàm.


“Ha ha, Đương nhiên là được nha! Tớ đây mà nổi danh thì sẽ kéo them cậu nổi lên! Đồ ngốc này, nghĩ đến chuyện đó làm gì. Mau lớn lên nhanh chút, chúng ta cùng nhau đi giật giải quán quân quốc tế nhé!” Sau này tương lai, thời điểm khi Lưu Hàm chân chính bước trên  vũ đài của quốc tế  , Ngô Thần cũng chỉ có thể làm chân chạy hậu trường mà thôi ~


“Cha mục tiêu lớn như vậy sao, ôi chao như vậy mình rất là áp lực đấy!” Ngô Thần cười cười nhìn Lưu Hàm, không nói nữa. Ngô Thần biết rằng khả năng  chuyện này xảy ra là rất nhỏ, từ khi trùng sinh cho đến nay cô luôn muốn một cuộc sống bình thản, cô thầm nghĩ sau này muốn buôn bán làm ăn, tốt nhất cô chỉ cần làm chủ đứng sau lưng không cần ra mặt là tốt rồi, âm thầm thao tác, làm người điệu thấp mới là giấc mộng của cô!


Sau khúc nhạc nho nhỏ ngày hôm đó, thời gian trôi qua rất nhanh đã kết thúc lớp 5. Trong cuộc thi cuối kỳ năm lớp 5, Ngô Thần không tính toàn tốt cho nên lỡ tay nẫng mất vị trí top 1 bảng vàng.


Đối với kết quả này Ngô Thần cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng là bất đắc dĩ thì cũng đã thành rồi, thành tích mà tốt thì so sánh với không tốt thì vẫn hơn chứ đúng không!!


Nghỉ hè bắt đầu Ngô Thần ở lại luôn tại thành A, từ sau khi cặp đôi Ngô Thần và Lưu Hàm bị chia cắt về sau Ngô Thần quyết định không tiếp tục theo học khiêu vũ Latin nữa. Dù sao Ngô Thần học vũ đạo chỉ là vì khí chất, bây giờ học cũng đã có chút thành tưu cho nên không cần học nữa cũng không sao. Còn võ thuật thì cô chuyển từ lớp ở thành H sang thành A, ở tỉnh H giáo viên dạy võ thuật cũng không phải là người có chuyên môn sâu lắm. Hiện tại thầy dạy võ ở tỉnh A là bộ đội mới xuất ngũ trong quân đội, vì chuyện này cho nên Ngô Thần cũng rất tự nhiên mà có them 3 vị sư huynh!


Một người trong đó chính là cậu bé gặp lần trước khi đi chơi cùng Âu Dương Hiên —— bé mập Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn đúng thật là một cậu bé nói nhiều, luôn hòa nhập rất nhanh. Nhưng Ngô Thần rất nhanh phát hiện được, những vị sư huynh này của cô tuyệt đối không phải người tầm thường.


Đại sư huynh chính là Hoàng Tuấn, tuyệt đối  là một công tử phú nhị đại. đi học đón về luôn luôn có người đưa rước, hiện tại chính là một  đứa nhỏ bốc đồng! Nhưng mà Ngô Thần hiểu được, những đứa bé của những gia tộc này có rất ít thời gian dành cho bản thân, hiện tại hắn có thể đến nơi  này học võ, lcus ở nhà hẳn là cậu ấy cũng đã mất rất nhiều mồ hôi nước mắt mới có thể đánh đổi được cơ hội này.


Nhị sư huynh  tên là Cao Hứng! Đúng vậy đây chính là tên của cậu ấy!  Cao Hứng  tên  là Cao Hứng  cho nên anh ấy cả ngày luôn luôn vui tươi hớn hở.


Tam sư huynh là Mộ Dung Tấn. Cụ thể nhà anh ấy làm gì thì cô cũng không có biết  biết rõ ràng, chỉ biết rằng là anh ấy có tiền, có rất nhiều tiền!


Nhưng ánh mắt chúng ta  không thể chỉ nhìn vào như vậy đúng không ~ nhưng à Ngô Thần lại đau thương phát hiện, ở lớp học võ này cô chính là một người bình thường nhất!


Ngô thần trong cả kỳ nghỉ đều ở lại tỉnh A. Bởi vì cha mẹ còn có rất nhiều việc cần phải làm ở thành  H , Ngô Thần lại rất thích ở lại tỉnh A, chuyện này khiến cho mẹ Ngô phải thuê một bảo mẫu để chăm sóc nấu nướng cho Ngô Thần.


Nhưng tay nghề của thím Trần lại là khẩu vị của tỉnh A, cùng với khẩu vị của thành H thật sự là khác quá xa, làm cho Ngô Thần mãnh liệt kháng nghị mà tiễn bước  ~ mẹ Ngô còn muôn tìm một người khác thay thế, nhưng lại bị Ngô Thần mãnh liệt cự tuyệt.


Ngô Thần quyết định, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Kiếp trước tay nghề nấu nướng của Ngô Thần không phải là giỏi nhưng cũng đủ để chăm sóc mình. Tục ngữ nói, muốn bắt lấy lòng của nam nhân đầu tiên phải nắm được cái dạ dày của anh ta. Vì thế, Ngô Thần phải cố gắng khổ luyện nấu nướng, để có thể nuôi béo chính bản thân cô!


Ngô Thần ở thời kì trưởng thành, côquyết định tự mình phối hớp với một số vị thuốc được học từ chỗ ông ngoại làm món ăn bồi bổ cho bản thân mình.
Hôm đó, Ngô Thần nấu một bữa cho mẹ Ngô cùng ba Ngô thưởng thức bốn mặn một canh, tuyệt đối đầy đủ dinh dưỡng.


Mẹ Ngô đã bị chuyện này của Ngô Thần làm cho đả kích, bà quyết định chờ khi nào  con bé lên đến sơ trung  bà sẽ chuyển hẳn lên đây để chăm sóc cho con, chứ ai lại để con gái mình mới co từng này tuổi đầu lại đi học nấu ăn cho bản thân mình đâu, náu được những món như thế này con bé phải học mất bao lâu a!


Ba Ngô cũng  quyết định tình nguyện để cho bản thân mình mệt mỏi cũng phải để cho bà xã ở lại đây chăm sóc con gái. Tuy nói là con bé vẫn còn nhỏ, nhưng chính là bởi vì con bé còn nhỏ cho nên càng đau lòng! Từ đó, mẹ Ngô bắt đầu một cuộc sống ở hai thánh phố nửa bên này nửa bên kia. Mà ba Ngô cũng hai ngày trở về một lần.


Cuộc sống của năm lớp 6 cứ như vậy mà trôi qua. Cuộc sống cứ êm đềm như thế, nên học  thì học, nên chơi thì chơi. Ngô Thần đã  cùng ba vị sư huynh, hai chị gái, một anh trai cùng nhau hẹn ước tháng 9 năm nay sẽ hội họp ở sơ trung A tỉnh A.


Hàng năm  tháng năm, sẽ có thời gian các trường học trọng điểm chiêu sinh. Ngô Thần cùng Lưu Mẫn đều muốn đi tỉnh A học sơ trung cho nên rất cần phải tham gia cuộc thi này. Nếu như kết quả cuộc thi này tốt , thì bọn họ không cần phải tham gia them cuộc thi tốt nghiệp trung học nữa cứ thế mà đi lên thôi, nói cách khác trong những ngày kế tiếp cô được sống một kỳ nghỉ trọn vẹn không cần lo lắng gì hết!


Trước khi cuộc thi đến, Hoàng Tuấn, Âu Dương Hiên, Đường Vũ, Cao Hứng, Mộ Dung Tấn và Ngô Thần, Lưu Mẫn hẹn ước, chờ các cô vào sơ trung sau đó sẽ tổ chức ăn mừng cô thuận lợi thi đỗ.


Tại sao bọn họ đối với cô lại có lòng tin vậy à. Hàng năm sơ trung A đều sẽ nhận môt số học sinh xuất sắc từ tỉnh H chuyển thẳng lên!


Kỳ thật hôm nay Ngô Thần và Lưu Mẫn chỉ có thể xem như là đi thăm trường trước mà thôi, trước cuộc thi tuyển sinh, giáo viên của trường sơ trung A đã gọi điện đến Lưu gia và Ngô gia, hy vọng hai cô có thể đi lên tỉnh A để tham gia cuộc thi tuyển sinh. Dù sao thành tích bình thường cũng có thể được nhận thông qua kỳ thi, còn những học sinh hạt giống tốt như vậy trường học phải nhanh chân mà đoạt lấy!


Thuận lợi giải xong đề toán, Ngô Thần ngồi ở chỗ ngồi  bắt đầu ngẩn người. Nghĩ lại những chuyện xảy ra sau  khi trùng sinh được vài năm, hạnh phúc  đến mức cho Ngô Thần quên mất hôm nay là ngày gì!


Ngô Thần có khi nghĩ rằng, liệu cuộc sống hiện tại này liệu có phải một giấc mộng hay không, hay là cuộc sống thật sự mà cô đang trải qua. Nếu là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi liệu cô có thể tiếp tục sống ở cuộc sống cũ hay không?   


Nghĩ đến  cuộc sống hiện tại  ,ba của  Ngô Thần đã trở thành một nam nhân thành công điển hình, nhưng vẫn coi trọng gia đình là trên hết, mẹ của Ngô Thần cũng không vì cuộc sống không như ý mà muốn ly hôn.


Về phần bản thân Ngô Thần cô thì lại càng không phải nói, có hai chị em tốt, ba sư huynh tốt, vài người bạn tốt, còn có một người tình cảm rất khó nói. Cô còn có cái gì không hài lòng? ! Năm nay bắt đầu cô còn bắt đầu tìm cách gây dựng sự nghiệp nho nhỏ, cuộc sống như vậy  , cô đã càng ngày càng trở nên không giống như cuộc đời trước của mình, cuộc sống như vậy  đã muốn làm cho cô quên mất sự đấu tranh, quên  đi những đau khổ, lòng cô thầm nghĩ phải cố gắng làm cho cuộc sống này tốt lên!


Nếu có một ngày cuộc sống này biến mất, cô, nên làm thế nào cho phải? !


Lưu Mẫn ngồi ở phía sau Ngô Thần  . Viết xong bài thi, cô liền nhìn thấy bộ dáng này của Ngô Thần, vốn chỉ tưởng rằng em ấy sau khi làm xong bài nhàm chán thì ngẩn người, nhưng sau đó lại cảm thấy xung quanh em ấy lại xuất hiện cỗ khí bi thương nhàn nhạt, em ấy bị làm sao vậy?


Chuông hết giờ vang lên, cô bước đi đến giữ chặt lấy tay của Ngô Thần, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của em ấy. Ý muốn hỏi Ngô Thần bị làm sao~
“Ha ha, có chị Mẫn Mẫn ở đây tốt ~!” Rất nhiều nói không cần thiết phải nói ra , đối phương có thể tự hiểu được trong lòng là tốt rồi!






Truyện liên quan