Chương 6: Rời nhà lúc nhỏ, khi về đã già
Sau một hồi ngẩng mặt lên trời tự kỷ, tôi quyết định nghe theo lời Thái Dương – Cậu bạn thân chí cốt của mình. Tôi thân với cậu ta từ năm nhất đại học cho đến tận bây giờ. Với tình bạn bảy năm thân thiết, gắn bó keo sơn tôi đã sớm coi cậu ta như một “người mẹ thứ hai”. Cũng như đối với mẹ đại nhân, cậu ta nói gì tôi liền răm rắp nghe theo. Cậu ta bảo đi hướng Bắc, tôi liền đi hướng Bắc.Thực ra là cậu ta bảo đi đâu tôi đi đó, chứ tôi có biết hướng Bắc là hướng nào đâu?
“Bây giờ cậu quay đầu, đi ngược lại hướng lúc nãy cậu vừa đi. Thấy có cái nhà nào liền dừng lại, nhìn địa chỉ ghi trên biển số nhà rồi nhắn lại cho tôi. Sau đó ngoan ngoãn đứng yên đợi tôi khoảng ba mươi phút. Nghe hiểu chưa?”
“Hiểu rồi hiểu rồi, tôi lập tức liền đi ngược lại.”
…
Sau khi đi ngược lại một đoạn, tôi bắt đầu thấy vài cái nhà. Nhìn về phía xa xa vẫn thấy toàn nhà là nhà. Tôi quyết định đi đến chọn một căn nhà hai tầng mà tôi cho là đẹp nhất, rồi ung dung ngồi bên cạnh gốc cây sấu trước cổng nhà người ta đợi bạn!
Ngẩng lên nhìn những đám mây đang dần dần chuyển sang màu đen, có lẽ dự báo thời tiết nói đúng “trời hôm nay có mưa!”. Nhìn trời rồi lại nhìn xuống tấm thân tàn ma dại của mình, lấy cảm hứng từ bài thơ Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch bèn xuất khẩu thành thơ “tự chế”:
“Bầu trời đã thay màu
Ngỡ mặt đất phủ mưa
Rời nhà lúc còn trẻ
Khi về đã bạc đầu.”
Theo thuật ngữ của giới trẻ: “Rời nhà lúc nhỏ, khi về đã già” đúng là rất hợp với tình trạng “mù đường nặng” như tôi. Gật gật đầu hài lòng với bài thơ tự chế, tôi lại phát hiện thêm một “khả năng thiên phú” khác của mình. Thật không thể tin nổi! Nhưng điều không đáng tin hơn lại chính là sự xuất hiện của một người qua đường, ngẫu nhiên nghe thấy bài thơ xuất chúng của tôi mà dừng lại hỏi thăm:
“Chào em, có phải em đang bị lạc đường không?”
Tôi tròn xoe mắt nhìn người bên cạnh vừa đi đến đập vào vai mình hỏi chuyện, một chàng trai trẻ trông rất sáng sủa. Tự dưng hồi tưởng lại câu chuyện đi lạc cách đây ba tháng, khi tôi về kể với mẹ đại nhân, bà liền vui vui vẻ vẻ mà phán rằng: “Ai da, đi lạc mà cũng có thể gặp được trai đẹp nha! Vậy thì mẹ yên tâm rồi, về sau cứ thế mà phát huy con nhé!”.
Tôi lúc đó không nghe nhầm, chính là mẹ đại nhân đang khuyến khích con gái người nên đi lạc nhiều vào.
“Này em, tôi hỏi em có phải đang bị lạc đường không? Tôi sẽ chỉ đường giúp em!”
Giọng nói của người qua đường đẹp trai lại vang lên lần nữa khiến tôi dứt khỏi dòng hồi tưởng. Nhận ra tình huống hiện tại, lại nhìn gương mặt nhiệt tình của anh ta gần trong gang tấc khiến tôi thật sự rất muốn phá lên cười. Trần đời có người nào như tôi không? Bị "dính chưởng" một lần liền sợ, thề là không bao giờ dám hỏi đường người lạ nữa. Giờ thì lại được người qua đường “tự nguyện chỉ đường” cho. Nếu nói không cần thì kì cục quá. Bèn thử một lần “hỏi đường” nữa xem sao?
“Có được không ạ? Đúng là tôi đang đi lạc.”
“Được chứ, giờ em muốn đi đến chỗ nào? Tôi sẽ chỉ đường cho em.”
Nhận được câu trả lời cương quyết của đối phương, tôi có chút không tự tin nói địa chỉ mà tôi đang muốn đến:
“Tôi muốn đến Tổng công ty TNHH quốc tế An Lạc.”
Nghe tôi nói xong, chàng trai trẻ có hơi ngớ người vài giây rồi lại nhiệt tình trả lời:
“À, thế thì đơn giản. Giờ em đi thẳng về hướng Tây 10m, rồi đi về hướng Bắc 20m, gặp cái đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái…”
“Khoan, khoan… Anh có cách chỉ đường nào khác không ạ? Kiểu như cứ nói trái phải trước sau thôi cũng được!”
“À, thế này nhé. Giờ em đi thẳng về phía trước 10m, rẽ phải đi thẳng 20m thấy đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái, rồi đi thẳng rồi rẽ phải đi tiếp một đoạn thấy ngã ba rồi rẽ trái, rồi lại rẽ phải đi thẳng là đến rồi đó.”
Nghe anh ta chỉ đường xong, tôi đơ toàn tập. Đúng là dùng “trái, phải, trước, sau” với tôi cũng vô dụng. Cuối cùng quyết định vẫn nên ngồi một chỗ chờ thằng bạn thân đến đón là nhanh nhất. Vội lên tiếng cảm ơn người qua đường nhiệt tình:
“A, tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh. Làm phiền anh thật ngại quá.”
“Ừ. Không có gì, nên giúp mà. Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt!”
Sau khi để lại một nụ cười đậm trên môi, anh chàng qua đường đẹp trai liền đi thẳng không một lần ngoảnh lại. Nhìn theo dáng lưng anh ta, tôi có chút cảm giác thân thuộc. Cái màn “chỉ đường nhiệt tình” hồi nãy, cả cái kiểu “chỉ đường Đông, Tây, Nam, Bắc” đó chẳng phải rất quen thuộc sao? Giây phút nhận ra mình vừa “gặp lại người xưa”, tôi chỉ biết bất lực ngẩng đầu lên trời gào thét:
“Ôi trời ơi, tôi lại gặp được trai đẹp giữa lúc đang đi lạc nữa rồi!”
“Này, còn ở đây mà kêu trời kêu đất. Mau lên xe, trời sắp bị vẻ mặt của cậu dọa cho khóc rồi!”
Cứu tinh Thái Dương của tôi đã xuất hiện. Tôi mừng rỡ trèo lên chiếc xe máy cũ rích của cậu ta. Thật tốt quá, cuối cùng cũng sắp được về nhà rồi. Không cần phải đợi đến lúc đầu bạc răng long!
Chúng tôi đậu xe trước một quán cà phê gần nhất, vì tôi sắp khát khô cả cổ họng rồi. Biết thế lúc nãy chẳng “thử hỏi đường” làm gì cho tốn thêm nước bọt. Mà nghĩ đến vẫn còn bực mình cái gã qua đường ch.ết tiệt đó. “Quá tam ba bận”, tôi chắc chắn sẽ không có một lần thứ ba nào hỏi đường nữa. Lần thứ ba có gặp lại người này cũng liền phải tránh xa. Hắn ta mà đi hướng Đông, tôi liền đi về hướng Tây. Quyết không đi cùng hướng!
“Này, tôi nói rồi. Cậu không thể đổi chiếc điện thoại khác được sao? Thời buổi này rồi còn ai dùng một chiếc điện thoại cũ rích như vậy nữa. Cậu thiếu tiền, bán lại nó cho tôi, tôi liền mua tặng cậu một chiếc khác xịn hơn!”
Nhìn bộ dạng của Dương khá bực bội, đang tỉ mẩn soi xét chiếc điện thoại nokia 1080 của mình. Tôi nghiêm mặt giật lấy chiếc điện thoại trên tay cậu ta, đáp lại:
“Trả lại đây cho tôi. Nó là bảo bối, là bảo bối của tôi đấy. Bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu. Cậu thừa tiền chứ gì? Mua tặng tôi thứ khác đi… Tôi vẫn còn thiếu thốn nhiều thứ lắm.”
“Tôi thua cậu… Uống nước đi rồi tôi đưa về. Trời sắp mưa to đó!”
Tôi gật gật đầu rồi cắm cổ vào cốc nước dừa vừa được nhân viên đưa ra để trước mặt, hút “rụp” một cái gần hết. Lấy lại tinh thần phấn chấn, tôi tò mò hỏi tiếp:
“Mà này, sao cứ phải bắt tôi dùng một chiếc điện thoại xịn hơn. Tôi không phải là quá cổ hủ, nhưng thiết nghĩ chiếc điện thoại nào chẳng như nhau.”
“Cậu động một tí là đi lạc, nên cần có một chiếc điện thoại có thể định vị GPS thì tốt hơn.”
Tôi lại gật gật đầu nhưng vẫn thấy lí do này chưa thực sự thuyết phục được mình. Bèn nghĩ ra cớ để chối, tôi trực tiếp cầm lấy bàn tay của Dương rồi bày ra vẻ mặt tình thương mến thương nói:
“Cần gì định vị. Tôi chính là muốn mỗi lần đi lạc đều có thể gọi về cho cậu, nghe giọng nói ấm áp của cậu, được cậu đến đón. Tình bạn chúng ta chẳng phải sẽ được bồi dưỡng tốt đẹp hơn sao? Đừng để chiếc GPS gì gì đó làm rào cản giữa hai chúng ta mà.”
“Ừ… ừ… Thế thì được.”
Thái Dương có vẻ lúng túng, gương mặt cậu ta lại điểm thêm một chút phiếm hồng. Cậu bạn này chính là như vậy, mỗi lần tôi thể hiện “tình cảm huynh đệ” thân thiết với cậu ta đều bày ra vẻ mặt ngượng ngùng như thế này. Tôi cũng quá quen thuộc rồi, nhưng có vẻ với những người khác thì không. Bằng chứng là tôi nghe thấy tiếng bàn tán xì xầm của hai thiếu nữ bàn bên.
Trích đoạn:
Nữ 1: “Ai da, cậu xem hai anh chị bàn bên kia kìa. Hình như chị gái kia vừa tỏ tình với anh chàng đẹp trai đó. Thật là khâm phục chị ấy quá, lúc nào mình mới làm được như chị gái ấy nhỉ? Mà trông hai người họ cũng thật là đẹp đôi, còn đang nắm tay nhau nữa chứ. GATO quá đi mất.”
Nữ 2: “Đúng đó, đúng đó. Thật là GATO. Bởi vậy, FA như mình đã chán đời rồi lại còn không muốn đi ra đường chính là không muốn nhìn thấy những cảnh tượng tay trong tay như thế này.”
Họ quá nhiệt tình rồi! Âm lượng bàn tán cũng không nhỏ đâu nhé, cả tôi và Dương cùng quay sang nhìn hai nữ nhân vật chính của đoạn hội thoại trên. Họ nghĩ chúng tôi là một đôi ư? Còn nói cái gì mà tôi đang tỏ tình với Dương? Ôi trời, thiên hạ đúng là lắm kẻ thích “soi mói” vào truyện của người khác. Lần này đến lượt tôi cảm thấy lúng túng, vội vàng vứt bàn tay của cậu bạn thân ra, ngập ngừng nói:
“Thôi bỏ… Dù thế nào tôi cũng nhất quyết không đổi điện thoại mới đâu.”
“Được rồi, thua cậu… Ha ha.”
Trái với vẻ mặt của tôi chính là vẻ mặt cười tươi của Dương. Cậu ta thế mà dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao? Xem ra hôm nay tâm trạng của cậu bạn này rất tốt, nghĩ vậy tôi liền đảo mắt một vòng mặt dày nói tiếp:
“Thái Dương này, hôm nay tôi vừa đến Tổng công ty An Lạc để phỏng vấn. Cơ hội qua là 99,99% đấy. Nên tôi rất vui, mà những lúc tâm trạng vui thế này tôi lại muốn đi xem phim… Cậu là bạn thân của tôi, cậu hiểu rõ tính tôi mà. Tôi đã nghiên cứu rất kỹ rồi, hôm nay mới ra mắt một bộ phim mới rất hay. Cậu thấy sao nếu cậu mời tôi đi xem phim để chúc mừng tôi sắp thoát kiếp ăn bám gia đình. Mấy nữa đi làm có lương tháng đầu tiên, tôi liền nhớ ngay đến cậu. Cậu thích cái gì tôi liền mua tặng cậu cái đó. Mà cậu thích cái gì cũng được luôn! Nhưng hôm nay tôi thật sự rất muốn đi xem bộ phim này. Bạn tốt, thấy thế nào? Hề hề.”
“Được rồi, nhớ lời cậu nói. Một tháng sau tôi sẽ bắt đền cậu… Giờ thì uống nhanh lên rồi đi.”
“Yes. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
…
Tôi muốn biện minh cho bản thân một chút! Nói đến chiếc điện thoại nokia 1080 này đối với tôi nó là bảo bối. Là món quà mà người bố hiền lành của tôi tặng lúc tôi mới thi đậu đại học Ngoại thương. Một gia đình có bố làm công chức, mẹ nội trợ như gia đình tôi lúc bấy giờ mà mua được một chiếc điện thoại có thể nghe gọi được như vậy là tốt lắm rồi. Nào là tiền sinh hoạt, tiền nhập học, rồi tiền cho em trai tôi học thêm... Đủ thứ cần dùng đến tiền. Tôi là một cô gái ngoan ngoãn, cũng rất thích những cái cũ. Vậy nên bố mẹ đều yên tâm về tôi. Tốt nghiệp ra trường đi làm, tôi vẫn giữ những thói quen đó. Hay đi ngược đường nên cũng hay đi ngược với thời đại luôn. Lại nói, chiếc nokia 1080 này có gì không tốt? Nó có rất nhiều ưu điểm nhé: nào là pin trâu, cứng như đá, rơi xuống nước cũng không vấn đề gì chỉ cần tháo ra để khô là vẫn xài tốt như thường.
Thiết nghĩ qua vài năm nữa, hãng nokia có khôi phục lại mà đến mời tôi làm “gương mặt đại diện” cho sản phầm này, tôi cũng không từ chối!