- Chương 1: Dắt chó ra ngoài đi dạo, về nhà phải nhờ chó dẫn về
- Chương 2: Bạn trai mình nhất định là cũng mắc bệnh mù đường, nên tới tận bây giờ vẫn chư
- Chương 3: Tôi lại bị lạc rồi! ai cứu tôi với!
- Chương 4: Tại sao lại cứ phải dùng đông tây nam bắc? cứ nói trái phải trước sau có phải nhan
- Chương 5: “cậu ở đâu?” “tôi ở dưới cái đám mây kia kìa”
- Chương 6: Rời nhà lúc nhỏ, khi về đã già
- Chương 7: Sợ nhất là hai người mù đường đi với nhau. Một người dám chỉ, một người dám đ
- Chương 8: “đứng ở đấy đợi, tôi qua đó tìm cô!” “tôi không biết tôi đang ở đâu.”
- Chương 9: Khát nước thì phải uống nước. Lạc đường thì hãy hỏi đường. Gặp ngõ cụt thì n
- Chương 10: Ngu địa lý có họ hàng gì với mù đường không?
- Chương 11: Đi hát karaoke, vào WC xong ra không tìm thấy phòng hát của mình đâu nữa
- Chương 12: Đã mù đường rồi lại còn không chịu nhận, cứ vừa “đường này, tôi nhớ mà!” vừa đi về hướng ngược lại
- Chương 13: Tên chương chính là không có tên chương
- Chương 14: Tên chương chính là Chương mười bốn
- Chương 15: Đại khái vì hội mù đường tin rằng, Trái Đất hình tròn, nên đi kiểu gì, đi thế nào thì cũng sẽ quay trở lại chỗ
- Chương 16: Tên chương lạc đề một chút: Bản tình ca đầu tiên
- Chương 17: Hết lạc đường rồi đến lạc duyên
- Chương 18: Hết lạc duyên rồi đến lạc lối
- Chương 19: Cuộc sống của mấy cô nàng Mù đường là tiếp tục đi thẳng, không thẳng được nữa thì rẽ phải...
- Chương 20: Mấy nàng mù đường thường rất hay ỷ lại, hãy quan tâm cô người yêu mù đường của bạn nhé. Đừng để cô ấy...
Câu chuyện kể về một cô nàng mù đường. Dù đã cố gắng chữa căn bệnh này nhưng vẫn không thể nào khỏi được.
Chỉ cần cô ra khỏi nhà là sẽ không nắm rõ được phương hướng. Cô chính là An Khuê.