Chương 61

Trong phòng cấp cứu được bật điện sáng choang, càng tang thêm vẻ xơ xác tiêu điều cho khu bệnh viên. Lạc Thập Giai ngồi trên băng ghế hơi nghiêng trong hành lang dõi mắt nhìn chằm chằm vào bóng đèn đỏ trên cánh cửa, đầu óc trống rỗng.


Đôi tay Lạc Thập Giai luôn run rẩy, ánh mắt ch.ết lặng, cổ họng khô khốc, mỗi lần hít thở đều khó nhọc và đau buốt. Máu đọng trên tay đã khô cứng biến thành màu đỏ đen, nứt ra tạo thành các đường vân đan xem như mạng nhện bám trên da, trông rất kinh khủng. Có điều lượng máu màu đỏ đen bám trên da này lại không phải là máu của cô, đây mới là điều làm cho cô thấy sợ hãi cùng cực.


Ai có thể nói đây không phải là số phận đang trêu đùa cô? Ngay lúc cô vừa mới buông tay thì có thôn dân nhanh tay lẹ mắt nắm lấy lưng áo của cô, chỉ một động tác níu giữ này đã giúp cô đứng vững lại, không trượt chân xuống cầu thang, thế nhưng cô đã buông Manh Manh ra, mặc dù tất cả mọi người đã ra sức chạy theo bắt cô bé lại, nhưng vẫn không thể nhanh bằng lực hút của trái đất, cô bé lăn một mạch xuống tận chân cầu thang.


Lạc Thập Giai không nhớ rõ cô đã ôm Manh Manh như thế nào, cô cũng không nhớ rõ mình đã chạy trên con đường đó như thế nào. Đầu Manh Manh nhuốm đầy máu tươi, Lạc Thập Giai cũng không biết chính xác cô bé bị thương ở đâu, chỉ biết máu nhuốm đầy cổ tay của cô, rất kinh khủng.


Nhìn Manh Manh nằm ch.ết lặng không chút sức sống trong vũng máu, Lạc Thập Giai mới cảm thấy được nỗi hối hận và tự trách đang trào dâng, chúng chẳng khác nào ma quỷ đang siết chặt nơi yết hầu của cô. Cảm giác này thật đáng sợ. Lạc Thập Giai không dám nghĩ tiếp, Manh Manh chỉ là một đứa bé, lúc Lạc Thập Giai ôm cô bé đi xuống lầu, cô bé vẫn níu chặt lấy cổ của cô, Lạc Thập Giai có thể cảm giác được sự bất an và nỗi sợ hãi của cô bé, nhưng cô bé vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh, nhu thuận đến mức làm cô đau lòng. Lạc Thập Giai đã nhận lời sẽ che chở cho cô bé, chăm sóc cho cô bé, thế nhưng cô không làm được. Đối với một người có cá tính như Lạc Thập Giai mà nói, lương tâm cấu xé còn thống khổ hơn bị người khác xỉ vả…


Lúc Trầm Tuần chạy tới bệnh viện, vẻ mặt anh rất kỳ lạ. Với tính cách của anh thì dù xảy ra chuyện gì nếu không phải bị ép đến mức độ nào đó thì tuyệt đối không biểu lộ tâm tư thật sự của mình.


available on google playdownload on app store


Bất luận bà Trầm hay là Trầm Tuần đều không lên tiếng trách móc gì Lạc Thập Giai, chỉ căn dặn cô nghỉ ngơi.
Trầm Tuần dựa người vào tường, vẻ mặt uể oải: “Cảnh sát đã bắt giam đám thôn dân kia rồi, tối nay họ sẽ đến tìm em hỏi vài ba câu, em về nghỉ ngơi đi đã.”


Lạc Thập Giai lắc đầu, không chịu rời đi, vẫn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh chờ. Trầm Tuần và bà Trầm đều lo lắng cho Manh Manh cũng không lên tiếng khuyên can gì nữa.


Kết thúc sáu tiếng cấp cứu, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nặng nề, Trầm Tuần và bà Trầm lập tức chạy đến, bác sĩ cau mày nói: “Hiện tại cô bé vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, phải xem cô bé có thể tỉnh lại hay không đã. Vẫn còn khối máu tụ trong não, trước mắt cần theo dõi diễn biến, nếu như khối máu tụ này không thể tự tan thì phải tiến hành phẫu thuật.”


Bà Trầm vừa nghe như vậy, chân mềm nhũn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
“Phẫu thuật?” Giọng nói của bà Trầm run rẩy, “Nó còn nhỏ như vậy, phẫu thuật não… có thể sống được sao?”


Bác sĩ nhíu mày khi nghe thấy câu hỏi của bà Trầm: “Tuy không thể chắc chắn trăm phần trăm nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”


Bác sĩ mệt mỏi nói rõ tình huống xong liền rời đi. Ánh mắt đáng sợ ấy chẳng khác nào một cây búa tạ nện thẳng vào đầu Lạc Thập Giai, và cô chẳng khác nào một cây gỗ đang bị đốn hạ.


Tiếng khóc của bà Trầm làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều phiền muộn, Trầm Tuần nghiêng đầu dựa vào cột hành lang.


“Là ông ta, ông ta muốn đẩy tôi vào cảnh khốn đốn, cho nên đã loan tin đồn lên mạng.” Trầm Tuần vung tay đấm mạnh vào tường, đôi mắt đầy gân máu đỏ rực, vô cùng đáng sợ, “Manh Manh… Tôi phải đi giết ông ta—“


Nhìn thấy Trầm Tuần mất khống chế, Lạc Thập Gia vội chạy lại ôm chặt lấy hông anh, cố gắng để anh bình tĩnh lại.
Trầm Tuần nện đầu vào tường, không giãy dụa nữa, thế nhưng vẫn không chịu quay lại, từ đầu đến cuối đều không muốn đối mặt Lạc Thập Giai.


“Em đi về trước đi, được không?” Giọng anh khàn khàn còn kèm theo cảm giác khinh miệt: “Để anh yên tĩnh một chút.”
Lạc Thập Giai hơi kinh ngạc: “Trầm Tuần?”


“Chẳng phải anh muốn trách cứ gì em, khi con người ta rơi vào tình huống nguy hiểm, phản ứng đầu tiên thường là tự bảo vệ lấy mình, đây cũng là chuyện thường tình, huống chi Manh Manh lại là một cô bé không có quan hệ máu mủ gì với em.” Trong giọng điệu của Trầm Tuần còn toát ra nỗi chua xót, đau đớn, “Anh biết chuyện này không phải lỗi của em, nhưng Manh Manh là con gái của anh, hiện giờ anh thực sự không cách nào giữ được bình tĩnh.”


Mỗi một câu một chữ thốt ra từ miệng Trầm Tuần đã xóa sạch tất cả hy vọng và nhiệt huyết trong người Lạc Thập Giai, cô chậm rãi buông tay ra.


Quả thực, cô không tìm được bất cứ lời nào để biện giải cho chính mình, dù chỉ một câu cũng không có, có nói ra cũng không ai tin, một người trưởng thành còn nguyên vẹn không mảy may xây xác nào đứng ở chỗ này, còn đứa bé mình cần phải bảo vệ lại đang bị thương nặng nằm trong kia. Chỉ cần tùy tiện hỏi đại một thôn dân nào đó thì họ đều nói là do cô buông tay.


Cô có thể biện giải gì cho mình chứ? Nói cho anh biết mình đang mang thai sao?
Nói ra có thể thay đổi được gì đây? Biết đâu Trầm Tuần lại suy đoán rằng, là cô cố ý làm thế, cũng là lót đường cho con của mình, phải chăng cô đã nảy ý định gì đó với Manh Manh?


Chưa từng gặp phải thời khắc nào tuyệt vọng giống như thế này. Bao nhiêu năm qua cô đã bị biết bao nhiêu người hiểu lầm thậm chí chửi rủa, thế nhưng Lạc Thập Giai chỉ cảm thấy thất vọng, chưa bao giờ thực sự để bụng đến bất cứ điều gì. Duy chỉ có những lời này của Trầm Tuần đã làm trái tim cô như bị lăng trì, đau đớn tới mức không thể thở được.


Cô thừa nhận cô kiêu ngạo và cay nghiệt, nhưng đây là Lạc Thập Giai, là thành trì được cô gầy dựng lên suốt hai mươi mấy năm sống trong thống khổ và cô độc. Cô đã không còn biết đau là gì nữa rồi.


“Từ nhỏ đến giờ, em sợ nhất là thiếu nợ người khác, không chăm sóc tốt Manh Manh, đó là lỗi của em.” Lạc Thập Giai lui về phía sau một bước: “Xin lỗi.”


“Em đi đây.” Lạc Thập Giai nắm chặt bàn tay còn dính đầy vết máu, cố gắng áp chế nỗi đau đớn đang muốn trồi ra khỏi yết hầu, “Trước mắt, anh cần bình tĩnh lại.”


Cô lê từng bước ra khỏi bệnh viện, nhưng tiếng cộc cộc nặng nề phát ra từ đế giày va lên nền gạch thanh, mỗi bước đi cũng giống như giẫm nát cõi lòng cô.


Hình như cô đã đi rất xa, không còn ngử thấy mùi thuốc khử trùng hắt ra nữa rồi, Lạc Thập Giai đứng ở ven đường vẫy taxi, mọi thứ trước mắt nhòe đi bởi nước mắt.


Trên đường xe cộ tấp nập, khói xe xộc vào mũi cay xè, những áng mây xám xịt hỗn độn lờ lững khắp bầu trời thành phố, bầu không khí ngập đầy bụi bặm rác rưởi.
Hóa ra, cái thành phố này đã ô nhiễm đến mức độ này, chả trách ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn.
***


Sau hôm Manh Manh gặp chuyện không may, bà Trầm đích thân gọi điện thoại cho Lạc Thập Giai.
Có lẽ do cả đêm không được ngủ ngon giấc, đầu Lạc Thập Giai nặng trịch và choáng váng, mắt nhòe đi, tai ù cạc. Giọng của bà Trầm vang lên trong loa, khản đặc, và lạc giọng.


Bà Trầm là người mẹ đơn thân, ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai khôn lớn, về sau lại cực khổ nuôi cháu, cuộc đời chỉ mong con cái cháu chắt được hạnh phúc vui vầy, hôm nay mọi thứ rối loạn thành thế này, đương nhiên đây là cảnh tượng bà không muốn trông thấy.


Đặc biệt là tình trạng của Manh Manh không mấy khả quan, càng làm bà Trầm hoang mang lo sợ, đánh mất sự bình tĩnh.


Mà tạo thành tình trạng hôm nay, mặc dù Trầm Tuần không nói, nhưng bà Trầm vẫn có thể nghe ngóng được đôi chút, dù ít hay nhiều nói tới nói lui, cuối cùng lại nhớ đến chuyện thi vào cao đẳng đại học năm đó, cũng giống như chuyện Trầm Tuần đột nhiên bị đuổi học, đầu dây mối nhợ sau cùng vẫn dính dáng đến Lạc Thập Giai.


Lúc này đây, bà Trầm không tức giận, không mắng chửi, bà chỉ lấy thân phận một người làm mẹ để nói ra những lời tự đáy lòng, để thành khẩn cầu xin Lạc Thập Giai: “Con gái, dì biết con là cô gái tốt, chỉ là Trầm Tuần nhà dì không có duyên phận với con.”


“Dì không phải thánh mẫu. Hôm nay trong nhà dì đã rối loạn thành thế này rồi, dì không cầu gì cả, chỉ hy vọng những rối rắm này nhanh chóng trôi qua, bất luận Manh Manh có thể bình phục hoàn toàn hay không,dì đều chấp nhận hết.”


Nếu như, phải nói những lời này với Lạc Thập Giai vào mấy tháng trước thì chắc chắn bà còn đắn đo suy tính, nhưng bây giờ bà đã không còn là bà của lúc trước.
Cô hiểu rõ, cho dù đó chỉ là niềm hy vọng mỏng manh đi nữa thì vì con vì cháu bà vẫn cố sức thử, chuyện gì cũng có thể hy sinh.


Bởi vì cô cũng sắp trở thành một người mẹ, khi làm mẹ sẽ mạnh mẽ hơn.
Điện thoại vẫn kết nối, thế nhưng Lạc Thập Giai ở đầu dây bên kia vẫn một mực im lặng, điều này làm cho bà Trầm ở đầu dây bên này thấp thỏm lo lắng.
“Con gái? Con hiểu ý của dì không?”


Lạc Thập Giai mệt mỏi chớp mắt một cái, không biết có phải do loa điện thoại bị nhiễu sóng hya hình như tai cô bị ù nặng hơn.
Một hồi lâu sau, cô khẽ hít sâu một hơi đáp: “Dì, con đã hiểu.”
Dĩ nhiên cô biết ý nghĩa của từ “hiểu” này là gì.


Màn đêm buông xuống, sau khi ngủ mấy tiếng đồng hồ và tỉnh dậy trong choáng váng. Cô mở máy vi tính ra, tìm hiểu sơ lược các bài viết và tin tức, những tin tức bịa đặt này được xào xáo và phát tán rộng rãi, chuyện biến trướng và gây xôn xao nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô.


Số điện thoại nhà riêng và cả số di động của Trầm Tuần đều được công bố, những lời chỉ trích phê phán dành cho một ông chủ hầm mỏ “bất lương” có thể nói là chất cao tựa núi.


Lạc Thập Giai thử bấm số điện thoại của Trầm Tuần, máy luôn ở chế độ tắt nguồn, chắc là anh không chịu được những cuộc gọi quấy nhiễu.


Tắt máy vi tính, uống một ly nước ấm, Lạc Thập Giai lục lại mẫu tin nhắn đã được gửi đến từ rất lâu rất lâu trước đây, lấy dãy số mà cô chưa từng có ý định gọi đi. Gọi liên tục nhiều lần, tất cả đều là “hiện không thể nghe máy”. Rơi vào đường cùng, Lạc Thập Giai đành phải gọi Loan Phượng.


Không cần lên tiếng giải thích điều gì, cũng không cần báo tình huống, dường như Loan Phượng nắm rõ tình hình hiện tại của Lạc Thập Giai tựa lòng bàn tay.
“Con trở về đi, có một số việc cần phải ba mặt một lời mới giải quyết được.” Loan Phượng nói.
“Ông ấy muốn con ch.ết sao?”


Bất luận Lạc Thập Giai có tức giận thế nào thì giọng Loan Phượng ở bên kia đầu dây vẫn bình tĩnh.
“Mọi thứ đều do số mệnh sắp đặt, con người không thể làm được gì.” Bà khẽ thở ra một hơi, “Không đấu lại, không đấu lại…”
***


Manh Manh hôn mê bốn ngày vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, mặc dù Lạc Thập Giai không đến bệnh viện, nhưng vẫn nghe được một vài tình huống từ Hàn Đông.
Bác sĩ nói tình hình trước mắt không mấy lạc quan, hiện tại đang chờ Trầm Tuần quyết định đồng ý tiến hành phẫu thuật.


Phẫu thuật não là cuộc giải phẫu có độ nguy hiểm cao, và cuộc phẫu thuật não cho một đứa bé sẽ nguy hiểm nhiều hơn người lớn, di chứng cũng rất nhiều, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không ai sẽ làm phẫu thuật não cho một cô bé mới tám tuổi…


Ngày Lạc Thập Giai rời đi, Hàn Đông nói cho cô biết, Trầm Tuần đã ký vào cam kết giải phẫu, buổi chiều cùng ngày Manh Manh sẽ được đưa vào phòng phẫu thuật, lúc này anh cần có người ở bên cạnh bầu bạn, an ủi và động viên. Nếu như Manh Manh không còn, cho dù Trầm Tuần có kiên cường mức nào đi nữa cũng khó tiếp tục đứng vững.


Lúc nhận được tin này, Lạc Thập Giai đang ở trong phòng đợi lên tàu.
Một hàng dài không thấy đầu cũng không thấy đuôi đang kiên nhẫn chờ đến lượt mình mua vé, đi Tây An hay là đến bệnh viện? Nếu chỉ được chọn một trong hai thì Lạc Thập Giai lựa chọn đi Tây An.


Có lẽ Hàn Đông nói đúng, lúc này Trầm Tuần cần người bầu bạn, nhưng người này nhất định chẳng phải Lạc Thập Giai, nếu như Manh Manh xảy ra chuyện gì thì đối với Trầm Tuần mà nói, Lạc Thập Giai chính là hung thủ giết người không cần dao kéo, sao anh còn hy vọng gặp cô được nữa?


Cho nên, cô quay về Tây An là tốt nhất, bất luận có ra sao, chí ít cô vẫn giải quyết được chuyện Diêm Hàm.


Còn độ mười phút nữa chuyến tàu sẽ khởi hành, Lạc Thập Giai nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình, ngoại trừ một túi xách ra thì cô không còn mang theo bất cứ gì nữa. Bất luận bao nhiêu năm trôi qua, Lạc Thập Giai vẫn luôn là Lạc Thập Giai, một người không có bất kỳ ai thương nhớ đến, cho dù ở đâu cũng chẳng có cảm xúc mãnh liệt nào.


Tiếng cô gái hướng dẫn dịu dàng phát ra từ loa, thông báo thời gian khởi hành và tuyến đường tàu chạy, giọng nói du dương và êm tai để lòng của Lạc Thập Giai dần dần lắng xuống.


Điện thoại di động đã được chuyển sang chế độ rung, khi có cuộc gọi đến, chiếc điện thoại đang để trên bàn rung lên, cô nhìn thoáng qua tên người gọi đến hiện trên màn hình thông báo, cái tên quá đỗi thân quen, Lạc Thập Giai do dự một chút cuối cùng vẫn ấn phím nhận cuộc gọi.


“Em đang ở đâu?”
Không đợi Lạc Thập Giai trả lời, trong loa lại phát ra thông tin số tàu chuẩn bị khởi hành và tin tàu sắp sửa xuất phát, không cần Lạc Thập Giai nói gì, người bên đầu điện thoại kia bắt đầu nổi giận đùng đùng.
“Em đang trên tàu?”


Lạc Thập Giai liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những hành khách đang vội vã lên tàu, giọng nói bình tĩnh: “Em phải về nhà một chuyến, mẹ em mắc bệnh ung thư.”
“Em muốn đi cầu Diêm Hàm?”


Giọng của Trầm Tuần cất cao hơn, cơn thịnh nộ không thể kìm nén này như muốn phá nát màng nhĩ của Lạc Thập Giai: “Có phải em điên rồi không?”
“Chẳng phải như anh nghĩ đâu.”


“Lạc Thập Giai, em mau xuống tàu cho anh, chuyện này anh sẽ xử lý tốt.” Trầm Tuần dùng giọng điệu ra lệnh với cô, “Không cho phép em đi cầu ông ta, có nghe thấy không?”
“Nguyên nhân của sự việc là do em, em sẽ xử lý tốt.”


Lạc Thập Giai thốt ra lời này càng làm cho Trầm Tuần tức giận: “Có phải mẹ anh đã nói gì với em rồi không? Đừng để ý đến lời của bà, bà không hiểu rõ tình hình hiện giờ.”
“Em nói, em sẽ giải quyết chuyện này cho anh.”


Có lẽ thái độ cố chấp của Lạc Thập Giai đã chọc giận Trầm Tuần, ngữ khí của anh dần dần lạnh xuống, lạnh lẽo tựa như vọng ra từ dưới lòng đất.
“Em giải quyết thế nào? Con gái anh sắp được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, sống ch.ết còn chưa biết.”


Lạc Thập Giai lòng đau xóng: “Em sẽ bồi thường cho anh.”


“Làm sao bồi thường? Để cho Diêm Hàm bồi thường? Em cho là tiền của Diêm Hàm có thể bồi thường sao/ em có thể lấy được bao nhiêu tiền từ ông ta?” Trầm Tuần càng nói càng trở nên lạnh lùng và nhạo bang: “Em phải ở bên cạnh ông ta bao lâu thì mới có thể đổi được cái giá của lần bồi thường này?”


Cửa tàu đóng lại, bốn chữ “Thành phố Thẩm Quyến” trên hộp đèn dần lui về phía sau và càng ngày càng xa. Lạc Thập Giai không kìm được quay đầu lại nhìn hộp biển hiệu kia, tận đến khi không còn thấy nữa.
Quang cảnh thay đôi, cảnh còn người mất.


Bên trong toa tàu đã được bật máy điều hòa, rất ấm áp, thế nhưng Lạc Thập Giải vẫn cảm thấy cả người lạnh toát, từng ngón tay đang nắm điện thoại di động cũng cóng đến tê cứng, cô mím môi, hận không thể đem từng chữ thốt ra từ miệng mình nghiền nát thành bột.


“Trầm Tuần, anh nhớ kỹ. Cho dù là những lời nói được thốt ra khi tức giận, em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, em sẽ không bao giờ tha thứ vì anh đã thốt ra những lời này.”






Truyện liên quan