Chương 62

“Thập Giai. . .”
. . .
Cuộc gọi bị gác máy, trong loa vọng lại chỉ có tiếng tút tút liên hồi càng làm cho Trầm Tuần nản lòng thoái chí đối với Lạc Thập Giai và những lời nói tuyệt tình của mình.
Màn hình tắt ngúm, Trầm Tuần ảo não ôm lấy đầu.


Con người đều như thế, khi làm xong rồi mới bắt đầu hối hận. Lạc Thập Giai rời đi và Manh Manh bị thương chính là hai đòn giáng mạnh xuống người anh. Khó khăn lắm tâm trạng mới bình ổn lại, thế nhưng lập tức bị tin tức Lạc Thập Giai bỏ đi phá vỡ hoàn toàn.


Tại sao lại nổi giận đến mức như vậy? Tại sao lại nói ra những lời thiếu suy nghĩ như thế?
Suy cho cùng vẫn là sợ, sợ lần này Lạc Thập Giai ra đi, cô sẽ không bao giờ quay về nữa…


Trầm Tuần làm cha ở tuổi 23, cái tuổi mà ăn chưa no lo chưa tới, hơn nữa bản tính của anh lại ngang tàn buông thả, sau khi kết hôn cùng Chu Tư Viện vẫn sống mơ hồ suốt những năm tháng đó, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu mình đã sống thế nào, làm sao chấp nhận một người phụ nữ cùng một đứa con, đương nhiên anh cũng không được xem là một người cha có trách nhiệm và một người chồng mẫu mực.


Mấy năm sau lại hùn vốn làm ăn cùng Trường Trì, nhiệt huyết và ý chí, điên cuồng và hoang dại, anh lang bạc suốt năm, cho nên có phần chễnh mãng với gia đình. Nghiêm túc mà nói, kỳ thật anh vẫn chưa chuyển biến hoàn toàn từ một người đàn ông bình thường trở thành một người chồng và một người cha. Vẫn luôn làm việc theo bản năng cho nên sau chuyện Chu Tư Viện ngoại tình, tuy rằng anh có tức giận, có lẽ trong thâm tâm cũng thấy tự trách và gánh chịu một phần trách nhiệm. Bao nhiêu năm qua nếu nói anh có lỗi với ai, xét cho cùng cũng chỉ có mỗi đứa con gái này.


Lúc đứa bé chào đời, trong nhà rối ren, hồi đó Trầm Tuần và Chu Tư Viện đều còn quá trẻ, vẫn chưa biết cách chăm sóc cho con, đành phải giao nó cho bà nội. Sau đó ly hôn với Chu Tư Viện, mặc dù con gái không tỏ ra quá sầu bi, nhưng kể từ đó về sau đã trầm tĩnh và thu mình đi rất nhiều.


available on google playdownload on app store


Cũng chính bởi vì trong lòng thấy có lỗi và tự trách, mới làm cho Trầm Tuần mất khống chế nói ra những lời thiếu suy nghĩ khi hay tin Manh Manh bị thương.


Mấy ngày vừa qua, Trầm Tuần đã bình tĩnh nhiều, Trầm Tuần có lỗi với Manh Manh, nhưng Lạc Thập Giai không cần phải gánh vác phần lỗi lầm này. Huống chi Lạc Thập Giai không phải cố ý, Manh Manh bị thương, chẳng phải cô cũng rất lo lắng và tự trách đó sao?


Manh Manh được đẩy vào trong phòng phẩu thuật, bác sĩ quay sang nói gì đó thế nhưng Trầm Tuần hầu như không nghe lọt lấy một chữ, anh hoảng hốt chôn chân ở đó, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.


Chờ bên ngoài bảy tám tiếng đồng hồ, Trầm Tuần cảm thấy mỗi một phút một giây đều như một ngày một năm trôi qua, anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Sống hai mươi mấy qua, kể từ thời học sinh đến nay thì đây là lần đầu tiên Trầm Tuần cảm nhận được cảm giác bị thất bại.


Hóa ra, anh chẳng phải anh hùng của bất cứ ai mà anh chỉ là một kẻ đóng vai anh hùng mà thôi.
***
Đèn báo trên phòng phẩu thuật tắt, cửa chính được mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nặng nề, khi bước đi còn thở dài một hơi.


Ca giải phẩu diễn ra thuận lợi, nhưng đứa bé nằm trên băng ca hiện tại sức khỏe còn hết sức yếu ớt, đầu quấn băng gạt trắng, nằm im không nhúc nhích, trên người chằng chịt ống dẫn, ai nhìn thấy đều xót xa.


Manh Manh nằm li bì suốt một ngày đêm sau phẩu thuật mới tỉnh lại. Bác sĩ tiến hành khâu kiểm tr.a cuối cùng đã cho ra tin tức đáng mừng.


Sau khi cô bé tỉnh lại, Bà Trầm liên tục cảm tạ trời đất, vui vẻ thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau một hồi vui mừng vì đứa cháu may mắn sống sót sau tai nạn đã làm bà dụi người vào Trầm Tuần khóc nấc.


Tâm trạng lúc vui lúc buồn của bà cũng cũng ảnh hưởng Trầm Tuần, Trầm Tuần nắm chặt tay ngồi im bên cạnh giường bệnh.
Manh Manh thoát khỏi nguy kịch, Trầm Tuần mới quyết định rời khỏi bệnh viện.


Trước khi đi Trầm Tuần luôn miệng dặn dò bà Trầm, bà Trầm hay tin anh phải rời khỏi thành phố Thẩm Quyến thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Con muốn đi đâu? đi làm gì?”
“Có việc.”


Bà Trầm đương nhiên không chấp nhận câu trả lời không đầu không đuôi như vậy của Trầm Tuần “Đã đến nước này rồi, còn có chuyện gì quan trọng hơn con gái?”
Trầm Tuần quay đầu sang chỗ khác, dõi mắt nhìn ra xa, không muốn đối mặt với câu chất vấn của mẹ.


“Tuy không thể nói là quan trọng hơn chuyện Manh Manh.” Anh dừng một chút nói: “Thế nhưng đều quan trọng như nhau.”
“Con đi, thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa.” Sắc mặt Bà Trầm nghiêm lại, “Trầm Tuần, nghe mẹ một lần, cô ta không thích hợp với con.”


Trầm Tuần chuyển mắt nhìn sang, nhìn thẳng vào mắt của bà Trầm. Anh hiểu rõ, trong ánh mắt kia đều là thật tâm thật ý của mẹ.
Nhưng anh thực sự không hiểu, ngay từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu. Vì sao bọn họ không thể sống cùng với nhau?


Bao nhiêu năm qua rồi chỉ duy nhất điều này không thay đổi. Mọi người đều nói hai người họ không thể ở cùng nhau, mọi người đều đứng ra ngăn cản, dần dần, ngay cả chính anh cũng hiểu được mình nên buông tay.


“Mẹ lén liên lạc với cố ấy, hai người đã nói chuyện gì, con không muốn hỏi đến, con đã đợi nhiều năm như vậy, kết cục không nên thế này.” Trầm Tuần nói: “Nếu như con buông tay thế này, thì ngay cả bản thân con cũng không thể tha thứ cho chính mình.”


“Trầm Tuần! Cô ta là người con có thể chọc vào sao? Vì sao cái ông họ Diêm kia lại gây thù hằn với con? Con vẫn chưa hiểu rõ sao? Có phải con xem phim nhiều quá rồi không? Người có tiền có quyền có thể che trời lật đất, chẳng nhẽ con cần mẹ nhắc con mới chịu hiểu sao?” Bà Trầm càng nói càng giận, càng tỏ ra thất vọng với suy nghĩ hồ đồ ngu xuẩn của Trầm Tuần hiện giờ, “Trầm Tuần, nếu con đi lúc này, chẳng khác nào muốn lấy mạng của mẹ!”


“Còn nếu con không đi, chính là lấy mạng của con.” Giọng nói của Trầm Tuần mê man bất định, rõ ràng đang nói chuyện với bà Trầm, nhưng lại giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình, có lẽ đây là dự cảm từ trong tăm tối, “Mạng của con, có lẽ, lần này bị mất thật rồi.”
. . .


Trải qua gần mười tiếng ngồi tàu, không phải Lạc Thập Giai chưa từng bắt chuyến tàu đi từ thành phố Thẩm Quyến đến Tây An, lúc này đây cảm xúc lại hoàn toàn khác. Suốt khoảng thời gian dài ngồi trên chuyến tàu đi từ thành phố Thẩm Quyến đến Tây An này, Lạc Thập Giai không hề chợp mắt, cô luôn dõi mắt nhìn ngắm phong cảnh bên đường ra ngoài cửa sổ. Lúc xuống xe, Lạc Thập Giai cảm thấy thắt lưng tê cứng, có lẽ do đang mang thai, gần đây cô luôn cảm thấy mệt mỏi.


Mới vừa bước ra cửa đã nhìn thấy xe Diêm Hàm, khiêm tốn mà xa hoa, ông không đến chỉ có chú Chu tới đón.
Vừa thấy Lạc Thập Giai, chú Chu vẫn luôn kiểng chân ngóng trông liền vội chạy đến cầm hành lý giúp cô, không đợi chú Chu cất xong hành lý, Lạc Thập Giai tự mở cửa bước lên xe.


Chú Chu đã quen với thái độ lạnh lùng của Lạc Thập Giai.
“Tiểu thư Giai, đi đường xa vậy chắc mệt rồi, nằm ngủ một lát nhé, sẽ nhanh về đến nhà thôi.”


Lạc Thập Giai một tay chống cằm, lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, miệng khẽ nhếch lên giễu cợt nói, “Tiểu thư nhà ai? Là nhà của ai? Tôi chỉ là một con chim không bay thoát được lòng bàn tay của ông ta mà thôi, trong mắt ông ấy, có lẽ nó chỉ là một vật nuôi.”


Mỗi một câu một từ thốt ra từ miệng Lạc Thập Giai đều sắc bén và khó nghe, chú Chu không trả lời cũng không tiếp tục nói nữa, trầm mặc một hồi mới chậm rãi nõi: “Mấy năm nay, chủ tịch Diêm cũng rất vất vả.”


“Còn tôi không vất vả sao?” Lạc Thập Giai bất lực nhìn sang chú Chu qua kính chiếu hậu, “Tôi phải đi đến nơi nào mới có thể thoát khỏi bàn tay của ông ta? Chẳng nhẽ chỉ có mỗi con đường ch.ết thôi sao?”
“Tiểu thư Giai…”


“Gọi Lạc Thập Giai! Tôi không phải tiểu thư nhà ai cả!” Xưng hô này càng làm Lạc Thập Giai thêm tức giận, cô không kìm được hét lên.
Chú Chu biết tâm trạng Lạc Thập Giai hiện không tốt, không nói gì thêm, bên trong xe lại trầm lắng, Lạc Thập Giai cũng dần bình tĩnh lại. Cô chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.


“Nếu đã không thể chạy thoát, thì không cần chạy nữa. Ông ta đã thích dây dưa, thì cứ dây dưa.”


Biệt thự này đã được xây hơn mười năm, mỗi năm đều được tu sửa nên căn biệt thự trông vẫn tráng lệ xa hoa như trước. Để hoa viên có thêm chút sức sống trong mùa đông, trong sân được treo thêm những lụa đầy màu sắc rủ xuống, ngoài cửa cũng treo dây pháo, những chi tiết nhỏ nhặt này lại giúp căn biệt thự lạnh lẽo có thêm chút ấm áp.


Lúc Lạc Thập Giai vào cửa không cởi giày, chiếc giày đế bằng để lại dấu chân trên mặt thảm sau mỗi bước đi, bất luận Diêm Hàm dùng cách gì nhốt cô ở trong căn phòng này, thì từ đầu đến cuối cô vẫn cảm thấy đây không phải là nhà của mình.


Lạc Thập Giai trở về lúc ba giờ chiều, vừa thấy Lạc Thập Giai về, cô giúp việc đã dọn cơm nước ra bàn. Sau đó mới lên lầu đánh thức Loan Phượng đang ngủ trưa trong phòng.


Lạc Thập Giai mới vừa ngồi xuống, liền thấy Loan Phượng mặc áo ngủ bước đi khoan thai từ từ trên lầu xuống. So với lần gặp mặt trước, hiện giờ trông Loan Phượng đã gầy đi nhiều, bất luận bà cố gắng cho giấu bệnh tật của mình thế nào thì một khi đèn đã hết dầu vẫn không thể tỏa sáng được.


Chúng ta đều có rất nhiều cơ hội lựa chọn trong đời, nhưng vĩnh viễn không có khả năng lựa chọn cha mẹ để bắt đầu. Bao nhiêu năm mang trong người nỗi oán hận Loan Phượng, cô cũng mệt mỏi. Có lẽ vẫn còn chút khát vọng vẫn chưa được thỏa mãn, hôm nay thấy bà như vậy, bao nhiêu oán hận cũng tan biến không còn gì.


Loan Phượng đi tới bên cạnh bàn, vẻ mặt không chút biểu cảm nào, cũng không muốn đụng đũa.
“Chẳng phải đi tàu hết mười tiếng sao? Không đói bụng?”
Lạc Thập Giai không trả lời, chỉ cầm chén đũa lên, hiện tại cô đang trong giai đoạn “nhạy cảm”, cho dù không muốn ăn uống cũng phải cố ăn.


Bữa cơm nặng nề đến mức nuốt không trôi, Lạc Thập Giai không ngẩng đầu lên, chỉ cố nhai những thứ vừa được nhét vào trong miệng, hình như cái nào cũng không có mùi vị.


Chú Chu có việc cần làm nên đã đi rồi. Trong nhà chỉ còn lại Lạc Thập Giai, Loan Phượng và cô giúp việc. Cô giúp việc đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng hóa mình thành không khí. Loan Phược liếc mắt nhìn cô giúp việc, ôn nhu phân phó: “Lên lầu dọn dẹp phòng giúp tôi, xế chiều hôm nay tôi không ngủ.”


Cô giúp việc dường như vừa nhận được lệnh đại xá, lập tức lên lầu đi làm việc. Lưu lại Lạc Thập Giai và Loan Phượng ngồi ăn cơm cùng nhau.
“Sau này có dự tính gì không?”
Lạc Thập Giai lạnh lùng cười: “Con có thể dự định gì được nữa?”


Loan Phượng ngả người về sau, nhấc chân lên bắt chéo, “Con không có dự định gì nhưng mẹ có.”
Nghe Loan Phượng nói vậy, Lạc Thập Giai mới khó nhọc ngẩng đầu lên: “Dự tính gì?”


“Mẹ sẽ cố hết sức thuyết phục ông ta.” Loan Phượng nhìn sang một bên, ước chừng là muốn tìm thuốc lá, lục lọi một hồi vẫn không tìm thấy, đành thôi, “Con cũng biết mẹ không còn sống được bao lâu nữa. Mẹ muốn rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ nào đó sống những ngày tháng còn lại.”


Lạc Thập Giai lạnh lùng cười nhạo: “Lúc này bảo ông ta đi cùng mẹ, mẹ thấy có thể?”
Vẻ mặt Loan Phượng vẫn lạnh lùng như cũ, “Mẹ mắc bệnh ung thư, con cũng biết. Chung sống đã nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, mấy tháng sau cùng này chẳng nhẽ ông ta không đồng ý?”


“Sau đó thì sao?” Đôi mắt Lạc Thập Giai vẫn mê man như cũ, “Cách làm này có thể tống giam ông ta cả đời sao? Vĩnh viễn không đến làm phiền con nữa sao?”
“Cho nên con phải thừa dịp mấy tháng này, chạy đi thật xa.”
“Đi đâu? Ra nước ngoài ư?”


Loan Phượng đưa mắt nhìn ra ngoài vườn, cây cối không xum xuê và đẹp đẽ như mùa hè, những màu sắc trong vườn đều do các công nhân dày công sắp xếp, thế nhưng cái khoảng không này càng lúc càng không có sức sống.


Bà khẽ há miệng ra một hồi lâu sau mới chậm rãi nói, “Đi đến một nơi, một nơi có tự do.”
Tự do? Lạc Thập Giai thầm đọc hai chữ này trong đầu, nhưng vẫn không có cảm giác thư thả, chỉ cảm thấy nỗi bất lực và tuyệt vọng.


Đối với Lạc Thập Giai mà nói, cái thế giới này còn có nơi để cho cô được tự do sao?
Đáp án chỉ làm cho cô thêm mơ hồ mông lung.
***
Trầm Tuần nhìn kỹ thời gian, sau đó xếp hàng mua vé máy bay đi thành phố Ngân Xuyên.


Lúc Hàn Đông gọi điện thoại đến, Trầm Tuần đang xếp hàng đăng ký. Hàn Đông nghe thấy thông báo đăng ký vang lên trong loa phát thanh từ bên đầu dây bên kia, giật mình hoảng sợ.
“Chuyện trong hầm mỏ tôi còn có thể can dự vào, nhưng chuyện Manh Manh làm phẫu thuật quan trọng hơn, cậu không nên đi về nữa.”


“Tôi đi thành phố Ngân Xuyên.”
“Đi thành phố Ngân Xuyên làm gì?” Hàn Đông nhận ra điểm bất hợp lý, “Chuyện liên quan đến luật sư Lạc phải không?”


Không đợi Trầm Tuần trả lời, Hàn Đông đã nóng nảy: “Trầm Tuần, cậu đừng điên nữa, tôi nói cho cậu biết, cái tên Diêm Hàm kia, có bối cảnh rất phức tạp, cũng rất hùng hậu. Hiện giờ cậu lại rối ren nợ nần, căn bản không còn sức và đủ khả năng để đấu với ông ta.”


“Trầm Tuần, cậu thực tế một chút.” Hàn Đông dừng lại hồi lâu, giọng nói hơi nghẹn, “Trường An đã nói rất nhiều chuyện với tôi, tôi biết cậu và luật sư Lạc đã dây dưa nhiều năm rồi, khó khăn lắm mới đến được với nhau, thế nhưng cô ấy không hợp với cậu.”


Loa thông báo tuyến bay lại lần nữa cất lên, Trầm Tuần nhìn thoáng qua dòng người đang xếp hàng đợi phía sau, sau đó mới lên tiếng đáp lời Hàn Đông qua điện thoại, “Tôi sắp lên máy bay rồi, cúp máy đây.”


“Haizzz.” Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài của Hàn Đông, “Luật sư Lạc không đến mỏ, nếu như cô ấy không có ở thành phố Thẩm Quyến thì có lẽ đã đến chỗ khác rồi.”
“Tôi biết.”
“Biết? Vậy cậu đến thành phố Ngân Xuyên làm gì?”
“Tìm người.”


“Ai?”
“Một người có thể thương lượng với tôi.”






Truyện liên quan