Chương 19: Nước mắt nữ cảnh sát.

- Đồ lưu manh. Mày là người sàm sỡ bà phải không? Cái loại vô lại.
Chu Tử Y không ngừng nện đôi tay trắng ngần lên lồng ngực Tiêu Thần, thậm chí hắn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị đánh tới tấp.


Thật ra số hắn cũng đen như bò đá, cố tình chọc ghẹo người đẹp cảnh sát lúc tâm tình nàng không tốt.


Chu Tử Y có một người cha tên Chu Kiện Hoa cũng làm cảnh sát, thậm chí làm tới Phó cục trưởng cục cảnh sát Lĩnh Hải. Hiện nay ông đã về hưu ở nhà dưỡng não. Chu Tử Y bởi ảnh hưởng của cha vừa tốt nghiệp cấp ba đã thi vào trường cảnh sát, sau khi học xong tạm thời được phân phối tới đội cảnh sát giao thông khu vực Tây Hồ. Cha nàng Chu Kiện Hoa trước đây cũng là một cảnh sát nhân dân bình thường nay Chu Tử Y vừa tốt nghiệp đã được nhận vào thực tập tại đội cảnh sát giao thông cũng coi như thỏa mong ước. Nàng tin tưởng không lâu sau với biểu hiện của mình nàng sẽ trở thành nữ cảnh sát chân chính, sẽ giống như cha mình bắt trộm cướp, cầm súng đối mặt với trùm ma túy như trên TV, trở thành nữ cảnh sát khiến bọn tội phạm nghe tên phải kinh hồn táng đởm.


Nhưng sự thật cùng lý tưởng luôn tồn tại khoảng chênh lệch, hơn nữa chênh lệch này lớn tới mức độ Chu Tử Y khó có thể chấp nhận. Đến khu Tây Hồ làm cảnh sát giao thông đã hai tháng nay, cảnh đội cũng chỉ giao cho nàng nhiệm vụ tại văn phòng như chụp dấu văn kiện, quét dọn văn phòng, pha cà phê cho đội trưởng, thỉnh thoảng phái nàng ra ngoài đi tuần, căn bản không cho nàng làm bất cứ nhiệm vụ quan trọng nào.


Như đêm nay có một vụ cướp lớn xảy ra tại thành Nam, cảnh sát giao thông khu Tây Hồ tất cả được điều đến khu Nam trợ giúp các đồng chí công an nhân dân bên đó. Nhưng duy nhất mình Chu Tử Y phải ở lại trực văn phòng. Nàng cũng đã có ý kiến với chỉ huy, hi vọng bản thân có thể cùng mọi người chấp hành nhiệm vụ nhưng Trung đội trưởng thản nhiên nói một câu:


- Nếu người xinh đẹp như cô sao cứ phải đâm đầu vào những chuyện đáng sợ như vậy? Cô lưu ở lại văn phòng canh gác, đồ đạc ở đây còn phải trông nom cẩn thận...


available on google playdownload on app store


Lời nói của Trung đội trưởng thật sự là đả kích quá lớn với Chu Tử Y. Hóa ra trong mắt Trung đội trưởng nàng chỉ là một chiếc bình hoa mà thôi. Nhìn đồng nghiệp trang bị súng ống hưng phấn lao ra khỏi văn phòng thậm chí không ai kéo mình đi cùng, nảng cảm thấy bản thân như bị cô lập.


Có thể nói một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của đời người chính là cô đơn. Cảm giác thất bại khi bị tập thể cô lập, điều này khiến nữ cảnh sát của chúng ta cảm thấy mê man. Nàng tắt điện trong văng phòng, khóa cửa ban công lặng lẽ ngồi trước bậc thềm tòa nhà.


Mang trong lòng một bụng ủy khuất không có chỗ phát tiết nay gặp được tên lưu manh lần trước sàm sỡ mình Chu Tử Y đánh tới sướng tay nào có ý định buông tha.
Nước mắt dạt dào kết hợp cùng đôi tay không ngừng đánh tới mãi tới tận 10 sau khi lệ chảy khô, tay mỏi nhừ tất cả mới kết thúc.


- Lau đi. Khóc tới độ như mèo đi mưa thế kia khó coi ch.ết đi được.
Tiêu Thần sau khi bị đánh cũng không nổi giận. Trên thực tế cường độ thân thể hắn hiện nay đánh như nàng không khác gì vuốt ve, hắn chậm rãi rút khăn tay đưa tới.
- Ai cần ngươi lo. Tên lưu manh.


Chu Tử Y giật lấy chiếc khăn tay chậm rãi lau khóe mắt.
- Hiện giờ đã cảm thấy tốt hơn chưa?
Tiêu Thần thản nhiên hỏi. Biểu hiện vừa rồi của Chu Tử Y nhất định là đã chịu rất nhiều ức chế.


Chu Tử Y không để ý tới câu nói của Tiêu Thần mà cẩn thận lau toàn bộ khóe mắt sau đó mới đưa mắt nhìn hắn. Lúc này đôi mắt khóc tới sưng húp của nàng quả thực đầy vẻ đáng thương.
- Vừa rồi cảm ơn cậu.
Chu Tử Y liếc mắt đầy thành ý nói với Tiêu Thần.


- Ha ha... Không có gì? Có muốn tên lưu manh tôi mời cô một chén?
Tiêu Thẩn thản nhiên cười đồng thời làm ra tư thế mời. Tư thế này hướng tới chiếc Gia Linh đen của hắn.
- Chiếc xe này không có giấy phép sao vẫn dùng?


Chu Tử Y công môi liếc mắt về phía Tiêu Thần. Lại nghĩ tới cảnh tượng hai người trên con đường lớn bị tiểu tử kia chiếm lợi ích, nàng hừ giọng:
- Không đi. Muốn đi cũng không đi chiếc xe này.
- Ý của bà chị là đổi xe khác tốt hơn sẽ chấp nhận?
Tiêu Thần mỉm cười hỏi.


- Tiểu lưu manh cậu có thể tìm được chiếc xe nào tốt hơn sao?
Chu Tử Y quan sát Tiêu Thần thấy hắn mặc chiếc quần cao bồi kết hợp chiếc áo T-shirt trắng vô cùng ăn khớp với chiếc xe kia, liền lắc lắc đầu.
- Xe gì mới xứng để ngồi đây?


- Nếu muốn ngồi BMW, Lincoln, Bentley, Ferrari....đám xe rác rưởi này tôi có thể gọi đến tám hay mười chiếc.
Tiêu Thần bất đắc nói. Không phải hắn khoe khoang, hiện tại trong tài khoản ngân hàng của hắn có cả tỷ, muốn mua tám hay mười chiếc BMW thật sự không vấn đề.


- Ha ha...Tôi nghe được gì thế này. Cười ch.ết tôi mất thôi.
Chu Tử Y che miệng cười lớn.
- Sặc. Tôi biết đưa xe BMW đến rước cô quả thực có chút mất mặt, không bằng hân hạnh được ngồi cùng chiến hữu Gia Linh của tôi đi.


Tiêu Thần cũng không muốn giải thích nhiều, nếu để nữ cảnh sát này xem tài khoản hắn gửi ngân hàng sợ rằng sẽ dọa khiếp nàng ta.
Chu Tử Y cười nhìn Tiêu Thần, tâm địa thằng nhóc này không tồi, biết dỗ dành khiến người ta vui vẻ. Bất quá nàng lắc đầu nói tiếp:


- Tôi tên Chu Tử Y. Từ sau phải gọi chị Tử Y biết chưa?
- Chu Tử Y. Tên hay. Minh tinh điện ảnh trên Tử Di hình như cũng không xinh đẹp bằng chị.
Tiêu Thần cười nói.
- Đúng, Từ nay tôi coi cậu là em. Bây giờ chở tôi tới thành Nam đi.
Chu Tử Y khẽ cười nói.
- Thành Nam? Tới thành Nàm làm gì?


Tiêu Thần khó hiểu hỏi. Khu Tây Hồ này nằm tại phía Bắc Lĩnh Hải, từ nơi này đến thành Nàm cỡi xe cũng chừng nửa giờ. Uống rượu cần phải đi xa vậy sao?
- Chị dẫn ngươi đi chơi trò thú vị, không dám sao?
Chu Tử Y ném ánh mắt câu dẫn về phía Tiêu Thần khiến hắn cảm nhận được có chút không ổn.


- Nói thật với cậu, hôm nay trung đội của chị tới thành Nam hỗ trợ bắt cướp để chị một mình ở lại đây. Hiện tại đã có cậu cùng chị, chị muốn tới đó.
Chu Tử Y nói thật với Tiêu Thần, trước cậu em này nàng cũng không muốn giấu diếm.


- Đi. Không phải có vài kẻ cướp thôi sao. Để thằng em này dùng Thiên Mã Lưu Tinh Quyền bắt hết. Mau lên xe,
Tiêu Thần vỗ ngực quát to.
- Lúc này mới giống em tốt của chị. Nghe nói tên cướp kia trên tay còn có vũ khí. Nếu chúng ta gặp phải cậu phải đứng trước chị chắn đao đó.
- Chắn đao?


Tiêu Thần có chút nghi ngờ, tiếp tục quát:
- Đỡ đạn còn được.
Trong bóng đêm một gã " tiểu lưu manh" cùng người đẹp cảnh sát cỡi chiếc xe không giấy tờ bắt đầu hành động chính nghĩa của mình.






Truyện liên quan