Chương 20: Muốn xuống địa ngục cũng không được.
Lúc này đã qua 2h sáng, Tiêu Thần cùng Chu Tử Y chạy xe trên đường hơn tiếng đồng hồ cũng chưa thấy tên cướp nào, ngay cả xe cảnh sát cũng không thấy bóng dáng.
Hai người dừng xe ven đường nằm song song trên bãi cỏ nghỉ ngơi. Nơi này là ngoại thành Lĩnh Hải đồng thời là khu vực đang được kiến tạo lại bởi thế xung quanh không có nhà cao tầng, chỉ thấp thoáng vài túp lều không người ra vào.
- Chị Tử Y. Xem ra hôm nay chúng ta không bắt được tên cướp nào rồi. Dọc đường đến trạm gác chúng ta cũng không thấy, xem chừng đồng nghiệp của chị lúc này đã ngủ ngon trên dường rồi.
Tiêu Thần ngã xuống bãi cỏ mềm mại, bất giác nghĩ đến người cha nuôi Tạ Đông ch.ết tiệt kia, không biết lão gia hỏa đang ung dung tự tại chỗ nào.
- Có khả năng là vậy.
Chu Tử Y thở dài, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn ngắm sao trời.
Tiêu Thần như bỗng nhiên nghĩ tới thứ gì quay mặt qua nhìn Chu Tử Y hỏi:
- Chị Tử Y. Chị nói đám cướp này trên cánh tay phải đều có xăm hình Thanh Long?
Bởi hai người nằm song song trên bãi cỏ, thân thể Tiêu Thần so với Chu Tử Y rõ ràng cao lớn hơn nên chỉ nghiêng người hắn đã vô tìn chếm được chút lợi ích. Không thể không nói Chu Tử Y là một nữ cảnh sát đầy đặn, số đo tiêu chuẩn, đồi núi cực lớn khiến Tiêu Thần không khỏi cảm thán.
- Chị đến dáng người bọn chúng cũng không thấy sao biết trên cánh tay chúng có gì?
Chu Tử Y dở khóc dở cười, đột nhiên nghĩ tới điều gì không khỏi hưng phấn nói:
- Chị nghĩ ra rồi. Trung đội trưởng trước đó có nói bọn chúng hình như là thành viên Thanh Long bang. Có điều trên cánh tay phải chúng có hình Thanh Long hay không thì chị cũng không rõ.
- Vậy là đúng rồi.
Tiêu Thần ngồi dậy:
- Ở Lĩnh Hải chỉ có người của Thanh Long bang mới xăm hình Thành Long trên cánh tay phải. Đi. Em chở chị đến một nơi...
- Đi đâu vậy?
Chu Tử Y khó hiểu hỏi.
- Cho dù biết bọn chúng là người Thanh Long băng nhưng chúng ta đi đâu tìm chúng.
- Đi cùng em. Không mạng chị đi khách sạn là được chứ gì?
Tiêu Thần kéo người Chu Tử Y đứng dậy. Hai người lập tức rời khỏi thành Nam dọc theo đường lớn trực tiếp tiến về phía khu công nghiệp cũ thành Tây.
******
Trong một ngôi nhà nhỏ ba tầng ánh sáng ngọn đèn mờ nhạt chiếu khăp mặt đất, nơi đó có năm gã đàn ông đang ngồi trên hai chiếc chiếu nhỏ, trên chiếu là vài hộp thức ăn nhanh cùng hơn hai mươi chai bia đã rỗng ruột. Một chiếc quạt nhỏ chuyển động vang lên từng tiếng kêu han gỉ nhưng đáng chú ý nhất là trên cánh tay phải của năm người này đều có xăm hình **** nhỏ.
- Con khỉ, đến uống với ta một chén.
Ba trong số năm người đã muốn ngã xuống chiếu, chỉ còn lại gã đàn ông chân mày rập rạp cầm chén rượu trong tay ôm vai người còn lại.
Gã được gọi là Hầu tử đã uống tới muốn say ch.ết, hai tay hắn ôm lấy chân làm điểm tựa mệt mỏi cúi gục đầu xuống.
Gã Hầu tử thấy người đàn ông đưa tới một chén rượu vừa rót vội vàng khoát tay, ngắc ngứ nói:
- Anh Hứa. Em thật sự không uống được nữa. Anh để em ngủ một chút.
- Ài. Con khỉ. Hôm nay anh em chúng ta vất vả lắm mới kiếm được quả lớn. Ngày mai chúng ta chia tay, hôm nay không uống sảng khoái về sau sẽ không còn cơ hội cùng uống rượu. Nào. Tới đây cùng anh Hứa này uống. Uống xong chú muốn làm gì thì tùy.
Gã đàn ông đem chén rượu cứng rắn nhét vài tay Hầu tử, mạnh mẽ ép gã uống. Hầu tử kia vốn đã say tới độ không biết trời đâu đất đâu, lại bị gã đàn ông ép uống thêm bất giác phun hết ra ngoài, kế đó gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Thấy bốn người cùng gục xuống, gã đàn ông khẽ nở nụ cười quỷ dị nhìn vào đám anh em vung tay.
Người được Hầu tử gọi là " anh Hứa" này vứt bỏ chén rượu trên tay, bộ dạng lắc lư đứng lên nói:
- Các anh em. Đừng tránh Hứa lão tam tôi vô tình vô nghĩa. Chỉ có chút tiền này chia ra năm phần chẳng bằng không chia.
Hứa lão tam rút bên hông ra một cây súng nhỏ cùng bốn viên đạn, nói tiếp:
- Không phải tôi độc ác với anh em. Là các người nghĩa khí quay lại. Các người không biết chính vì nghĩa khí đó mà đánh mất cái mạng nhỏ này.
- Chậc... Hứa lão tam tôi mười tám tuổi từ nông thôn tới thành thị cũng dắt vài anh em đi theo. Tưởng rằng trên đời này thật sự có cái gọi là nghĩa khí không ngờ tôi bị bọn họ bán rẻ, mặc dù không mất mạng nhưng sau mười mấy năm trôi dạt hiện tại ra cái bộ dạng gì đây. Tôi đã ba mươi chín tuổi rồi, Hứa lão tam tôi ngay cả vợ con cũng không có, chỉ có thể tìm vài đứa con gái vì năm mươi đồng mà hầu hạ một đêm.
Hơi mem khiến giọng nói của Hứa lão tam có chút hỗ trợ, ngôn ngữ càng lúc càng linh hoạt sắc bén, mấy viên đạn cũng được gã lắp vào súng.
Chậm rãi đưa súng lên khóe miệng Hứa lão tam lộ ra sát ý điên cuồng, gã nhìn bốn người nằm trên mặt đất nói:
- Các người biết vì sao Hứa lão tam tôi vẫn không thể ngẩng đầu lên được không? Đó là bởi tôi chưa từng giết người. Hôm nay giết bốn người các ngươi bởi mỗi người các ngươi đều lấy ba phần tiền mà chỉ cho Hứa lão tam tôi một phần. Đáng tiếc các người có nằm mơ cũng không nghĩ ra tôi sẽ giết các người. Sau khi giết các người tôi có thể lấy toàn bộ tiền. Các ngươi ch.ết rồi đừng mong có được một phân.
- Anh em? Trên thế giới này không có cái gọi là anh em, có tiền cái gì cũng có. Giết các người xong Hứa lão tam này sẽ cầm một bó tiền to. Muốn bao nhiêu gái đều có hết. Muốn bao nhiêu con cũng có.
Hứa lão tam đã rơi vào tình trạng điên cuồng, không ngừng khua súng trong tay, không ngừng cười lớn.
*****
- Tiêu Thần. Chúng ta còn không ra tay đám người kia chẳng phải sẽ ch.ết sao?
Nấp tại bụi cỏ bên ngoài, Chu Tử Y mười phần khẩn trương kéo tay Tiêu Thần. Đây là lần đầu tiên cô nàng chứng kiến cảnh tượng điên này. Hơn nữa tội phạm quá mức điên cuồng, nếu như hai người bọn họ không ra tay ngăn cản nhất định sẽ phải đối mặt với đống thi thể.
Trời ạ. Tên kia thật sự muốn giết người. Làm sao bây giờ...làm sao bây giờ. Trong tay hắn còn có súng nữa.
Chu Tử Y dù sao cũng chỉ là nữ cảnh sát giao thông tập sự. Đay là lần đầu tiên nàng gặp vụ án giết người. Chuyện này nàng vốn chỉ thấy trên TV, trong đồn cũng chỉ nghe nói qua, hiện tại tim nàng đập như muốn vỡ ran, đỏ mặt tía tai nhìn đám người nằm ngả nghiêng kia không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
- Chị Tử Y. Chị cứ yên tâm, hắn không thể giết người được đâu.
Tiêu Thần vỗ vỗ lên cánh tay Chu Tử Y an ủi. Bản thân hắn tốt xấu cũng từng là Giang hồ đệ nhất sát thủ. Một gã Hứa lão tam nho nhỏ này đừng nói muốn giết người trước mặt hắn, cho dù gã muốn tự sát cũng không được.
- Nhưng hắn có súng, chúng ta cách xa hắn như vậy hơn nữa trên người chị không mang súng. Nếu hắn thật sự giết người thì sao? Khắp nơi đều là máu...
Không khí khẩn trương khiến Chu Tử Y cảm thấy thật sự khó chịu, nàng liên tục run rẩn.
Tiêu Thần nghiêng đầu nhìn Chu Tử Y phát hiện hơi thở nàng dồn dập, sắc mặt có chút trắng bệch vội vàng lấy tay bịt miệng cô, nói:
- Không cần khẩn trương. Nhìn em này.
Chu Tử Y hơi thả lỏng thân thể một chút, nghe Tiêu Thần nói.
- Hít sâu. Cố gắng hít sâu vào.
Theo dòng không khí ùa vào phổi Chu Tử Y cũng bình tĩnh hơn, chỉ có điều tay nàng vẫn gắt gao bám chặt tay Tiêu Thần không chịu buông, ánh mắt vẫn nhìn Hứa lão tam trong nhà.
- Đám súc sinh này các người có tư cách gì mà đòi nhiều tiền hơn tôi. Xuống địa ngục cho tôi.
- Đến địa ngục tìm vài con ** ngoại quốc, từ từ mà tưởng thức.
Hứa lão tam phát điên quát lớn, súng trong tay đã buốn bắn. Bất giác từ cổ tay truyền tới cảm giác đau đớn khiến gã theo bản năng buông súng.
- Cạch...
Nhìn chiếc di động rơi trên chiếu, gã đang buồn bực bỗng thấy phần bụng bị một lực tác động mạnh, kế đó cả người gã bay thằng vào vách tường. Nội tạng chấn thương gã phun không sót một thứ nào vừa ăn ra nền nhà.
Hứa lão tam theo bản năng ngẩng đầu lên chỉ thấy trước mặt là một thằng nhóc đẹp trai cùng nữ cảnh sát xinh đẹp đang đứng trước mặt mình. Nữ cảnh sát sắc mặt trắng bệch tương phản hoàn toàn với thằng nhóc đang cười cợt kia.
- Chú Hứa. Các ngươi tạm thời không cần đến địa ngục vội. Trước hết nhận sự phán xét của luật pháp đi.