Chương 21: Dầu bôi trơn hiệu Trường Thành*
Từ sau sự kiện hẹn hò tại quán bar Cuồng Say không đầy nửa tháng sau tin tức Tiêu Thân yêu Cao Thi Nhu như cuồng phong càn quét toàn bộ cao trung. Một trong ba đóa hoa xinh đẹp nhất trường đã có chủ khiến không ít tình thánh chán nản, vô số nam học sinh trong bóng tối nguyền rủa gã cuồng nhân này.
Dưới tàng cây trong sân trường lục trung Lĩnh Hải một đôi tình nhân cực phẩm đang ngồi trên ghế đá ăn kem. Nữ sinh dịu dàng dựa vào lồng ngực nam sinh, thỉnh thoảng đưa kem lên đút cho hắn. Nam sinh cũng bông đùa không ngớt, đôi lúc nhân cơ hội nắm chặt tay nữ sinh không buông. Hai người này chính là Tiêu Thần cùng Cao Thi Nhu.
- Tiêu Thần. Anh có cảm thấy hạnh phúc khi ở cùng với em không?
Cao Thi Nhu dịu dàng hỏi. Trên gương mặt xuất hiện ráng hồng, xinh đẹp tới cực điểm.
- Ngốc. Anh đương nhiên rất hạnh phúc.
Tiêu Thần nắm tay Cao Thi Nhu, không chút để ý người bên cạnh đột nhiên hôn nàng.
- Xấu xa. Có người đó...
Cao Thi Nhu thẹn thùng nhào vào Tiêu Thần, khuôn mặt càng đỏ hơn kết hợp cùng váy hồng nhạt vô cùng mỹ lệ.
Da mặt Tiêu Thần không dầy ở cấp độ thường, hắn cũng không quan tâm nhiều tới vậy. Một tay bế Cao Thi Nhu, tay còn lại ôm vòng eo nhỏ của nàng.
- Á. Em phải đánh ch.ết anh. Mau thả em ra.
Dù sao Cao Thi Nhu da mặt mỏng, vạn phần không thể chấp nhận hành vi này của Tiêu Thần.
- Đừng cử động.
Tiêu Thần nhẹ giọng quát.
- Có còn ruồi ăn đậu hũ bà xã của anh.
Cao Thi Nhu nghe thấy có ruồi trên người mình cũng không dám lộn xộn. Bàn tay Tiêu Thần được thể chậm rãi di chuyển lên trên. Trời ạ hắn sắp chạm vào đôi tuyết phong thần thánh của mình. Cao Thi Nhu hoảng hốt.
- Vù...
Một cơn gió nhẹ thổi qua hai ngón tay Tiêu Thần kẹp trước mặt nàng một con ruồi lớn.
- Hà hà... Không biết sống ch.ết, dám ăn đậu hũ của bà xã. Không biết anh mày là ai sao?
Tiêu Thần cười ha hả, búng con ruồi trên tay ra xa.
- Hả. Anh làm thế nào vậy? Quá thần kỳ.
Cao Thi Nhu hưng phấn hô lên. Động tác của Tiêu Thần quả thực rất giống biểu diễn công phu, không ngờ dùng hai ngón tay cũng có thể kẹp trúng con ruồi.
- Ha ha... Muốn biết sao?
Tiêu Thần cười xấu xa, ôm Cao Thi Nhu ghé sát tai nàng, khẽ thổi nhẹ:
- Buổi tối đi cùng anh. Anh nói cho em biết.
- Lại nghĩ tới chuyện xấu...
Cao Thi Nhu xấu hổ lấy tay bưng kín mặt, tim đập như nai con.
- Đúng rồi. Em có việc muốn nói với anh.
Cao Thi Nhu chợt nhớ ra việc gì đó, đột nhiên trở lại bình tĩnh.
Tiêu Thần bất đắc dĩ nói:
- Chuyện gì bà xã cứ giao phó.
- Ai là bà xã. Anh chỉ giỏi chọc em.
Cao Thi Nhu dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu Tiêu Thần, sắc mắt có vẻ nghiêm túc.
- Trước đây em đã muốn nói qua với anh tình huống trong nhà. Hiện tại chỉ có em với mẹ sống cùng nhau. Mẹ của em là người rất cố chấp, mọi yêu cầu của mẹ với em rất cao. Hơn nữa mẹ sớm nói với em, khi học trung học không được yêu đương. Mà chuyện của chúng ta đã ồn ào khắp trường. Lúc này hẳn mẹ em cũng biết rồi. Em sợ...
Cao Thi Nhu lo lắng nói.
- Ừ...
Tiêu Thần gật đầu nói, dịu dàng ôm Cao Thi Nhi thành khẩn:
- Yên tâm đi. Nếu lúc đó cô tới tìm anh. Anh nhất định sẽ bày tỏ thái độ của mình.
- Anh muốn mẹ em thấy thái độ gì?
Cao Thi Nhu hỏi.
- Thái độ gì? Đương nhiên là muốn kết hôn với em.
Tiêu Thần kiên quyết nói.
- Anh thật sự sẽ lấy em?
Cao Thi Nhu quay đầu lại nhìn Tiêu Thần đầy vẻ mê man.
- Anh còn trẻ như vậy về sau gặp được nhiều cô gái tốt hơn. Lúc đó anh còn muốn yêu em sao?
Nói tới đây Cao Thi Nhu có chút thương tâm. Nàng hiểu chuyện yêu đương của mình với Tiêu Thần tại giai đoạn này khó có thể phát triển tới hôn nhân sau này. Hiện tại bọn họ mới mười bảy tuổi, khoảng cách tới hôn nhân còn quá xa. Không ai biết được sau này sẽ ra sao. Cũng không ai có thể cam đoan bọn họ sẽ không thay đổi, sẽ không chán ghét nhau. Giống như cha và mẹ nàng. Cho dù đã kết hôn, thậm chí quyết tâm kết hôn cuối cùng cũng không còn lại gì. Huống hồ bọn họ mới chỉ yêu đương, có lẽ chỉ là chút ánh sáng chợt lóe lên trong cuộc đời của họ.
- Nha đầu ngốc. Em nghĩ đi đâu vậy.
Tiêu Thần nói.
- Mặc dù chúng ta mới quen biết nhau chưa tới một tháng, mới yêu nhau nửa tháng nhưng anh biết trong lòng anh rất yêu em.
- Anh không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì nhưng anh có thể hứa với em. Bất luận em gặp khó khăn gì anh đều che chắn trước mặt của em, che gió, che mưa cho em. Mặc kệ gặp phải chuyện gì anh sẽ toàn tâm bảo vệ em, trận trọng người nhà của em.
- Anh sẽ vẫn yêu em. Trừ khi em không cần anh nữa.
Tiêu Thần thổ lộ thâm tình.
- Vâng. Em cũng sẽ mãi yêu anh.
Nghe xong lời hứa của Tiêu Thần, Cao Thi Nhu có chút cảm giác xúc động muốn khóc.
- Về vấn đề của cô, anh nghĩ không cần lo lắng quá.
Tiêu Thần khẽ ôm Cao Thi Nhu, thản nhiên nói:
- Cô cũng mong em có được hạnh phúc, vui vẻ. Anh sẽ để cô nhìn thấy anh có thể làm điều đó.
Nói dễ hơn làm. Hiện tại hắn chỉ có thể hứa hẹn, hắn phải dùng thời gian để chứng minh lời hứa này.
*****
- Các em học sinh chú ý. Đây là bản vẽ kết cấu đơn giản thân thể người. Trên đây biểu hiện hệ thống tuần hoàn. Màu đỏ là tuần hoàn máu, màu xanh là hệ thống bài tiết.
Trên bục giảng, một người đẹp tay cầm thước dài chỉ lên bức vẽ. Nàng mặc một chiếc quần bò ngắn, áo sơ mi trắng ngần, bờ mông vểnh lên vô cùng kích động, đích thực là hung thần Uông Tiểu Kỳ.
Uông đại mỹ nhân trên bục đang dốc lòng giảng bài, bất quá dưới bục giảng đám học sinh đều có thái độ khác lạ. Thậm chí có vài anh mắt của đám gia súc không ngại ngùng hướng thẳng vào thân thể cô giáo xinh đẹp này.
Tiết học này có thể nói hấp dẫn nhất trong các môn học. Khó có thể thấy được vẻ dịu dàng của Uông đại tiểu thư trên bục giảng, cả đám học sinh đều hận không thể xông lên bắt nàng làm mẫu thực nghiệm. Chỉ là Tiêu đại công tử ngồi tại góc trái phòng học cảm thấy không chút hứng thú, hắn gục đầu lên bàn ngủ vùi.
Năm nay là năm đầu tiên Uông Tiểu Kỳ dạy học, đối với giáo viên sinh vật lại trẻ trung xinh đẹp như nàng mà nói, tiết học này tuyệt đối khó khăn.
Thử nghĩ phía dưới có một đám nam thanh nữ tú đến độ tuổi trưởng thành, bản thân nàng cũng chỉ hơn bọn họ vài tuổi. Đứng trên bục giảng nói về cấu tạo cơ thể con người, đám nam sinh can đảm một chút ánh mắt đều nhìn thẳng vào thân thể nàng, khóe miệng bộc lộ nụ cười quỷ dị. Uông Tiểu Kỳ cảm giác như mình là người mẫu cho đám nhiếp ảnh nang sói soi mói.
Lúc trước Uông Tiểu Kỳ đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu hổ này bởi vậy cô nàng dần bình tĩnh lại. Hơn nữa khó có được đám học sinh tập trung nghe giảng như vậy, nàng cảm thấy rất đáng giá. Không ngờ hiện tại tên Tiêu đại công tử kia gục xuống bàn ngủ.
Tốt. Tên tiểu tử thối này dám ngủ trong tiết học của dì Uông sao?
- Tiêu Thần.
Một tiếng kêu cùng một viên phấn bay thẳng về phía Tiêu Thần.
Lúc này Tiêu Thần đang say sưa trong giấc mộng.
- Chậc châc. Thi Nhu bảo bối đã tẩy trần chưa, ông xã tới rồi...
- Người ta đã tắm rửa mấy lần rồi. Ông xã mau tới đi. Em đã không đợi được nữa rồi. Trong tay ông xã là vật gì vậy?
- Ách. Đây là dầu bôi trơn. Ha ha...
Trong mơ Tiêu đại công tử đã muốn nhào tới Cao Thi Nhu muội muội, trong tay cầm một lọ dầu bôi trơn hiệu Trường Thành.
Đang chuẩn bị dùng dầu bôi trơn Tiêu Thần cảm thấy đầu mình bị đập một cái, kế đó Cao Thi Nhu trắng trẻo trong giấc mơ cũng đã biến mất.
- Mẹ nó. Là ai phá chuyện tốt của tôi.