Chương 125: Cô ta chính là Kim Lũ Y
Ông cụ Cát đi nhanh ra đại sảnh lầu một. Ông ta nhìn ra ngoài, cảm thấy tê dại da đầu. Đúng là vừa ấn quả bầu xuống thì cái gáo lại trồi lên.
Mới vừa dàn xếp bên Diệp tiên sinh xong thì lại có một vị đại thần không thể trêu vào đến.
“Kim đại nhân, cơn gió nào thổi cô đến đây vậy?” Ông cụ Cát thay vẻ mặt tươi cười, căng da đầu đi lên chào hỏi.
Giờ phút này, bên ngoài tòa nhà, một đám thị vệ mặc đồng phục cẩm y vệ đứng thành hai hàng.
Dẫn đầu là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực, trấn trụ toàn trường.
Cô ta chính là Kim Lũ Y, chỉ huy sứ Yến Kinh.
Cậu Cát đứng trước mặt Kim Lũ Y, tuy rằng trong lòng ham muốn sắc đẹp của cô ta, nhưng ngoài mặt lại không dám thất lễ, liên tục cười nịnh, chờ ở một bên.
Ông cháu nhà họ Cát dù có quyền quý, thì cũng chẳng thể nào so được với chỉ huy sứ Yến Kinh tam phẩm.
“Nghe nói ở đây có án mạng?” “Ông chủ Cát, tôi đang định hỏi ông là chuyện gì đây?” Kim Lũ Y một tay đè chuôi đao treo bên hông, lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt sắc bén đảo quanh toàn trường, khiến cho mọi người không nhịn được cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt kia.
Nghe vậy, ông Cát hơi ngẩn người, sau đó trừng cháu trai mình một cái, thầm nghĩ lại là thằng nhãi này tự ý làm ra chuyện tốt.
Lúc này, cậu Cát nhăn nhó khuôn mặt, thật sự không ngờ là chuyện lại phát triển đến bước này.
Theo tính toán của anh ta, anh ta sẽ dạy dỗ Diệp Lâm một trận, rồi tống Diệp Lâm vào trong tù, nhốt một hai năm làm Diệp Lâm chịu chút đau khổ.
Ai bảo Diệp Lâm dám bẻ gấy cổ tay của anh ta?
Nhưng khi Diệp Lâm biến thành Diệp tiên sinh không thể đắc tội, cậu Cát chỉ có thể nuốt hết nỗi hận bị bẻ gấy cổ tay vào trong lòng.
Anh ta tuyệt đối không ngờ rằng phía chính phủ lại phái Kim Lũ Y đi điều tr.a chuyện này.
Chơi vậy là chơi không vui nữa rồi. Cậu Cát đương nhiên không dám để Kim Lũ Y đi vào bên trong điều tra.
Lỡ như để Diệp tiên sinh biết mình ngầm báo quan đi bắt Diệp tiên sinh thì chuyện sẽ lớn hơn nữa.
“Kim đại nhân, chỉ là hiểu lầm.” Ông cụ Cát vội vàng giải thích: “Tất cả chỉ là tin đồn mà thôi.”
“Là ai trong các cậu đi tung tin đồn hả? Còn làm phiền Kim đại nhân ra mặt nữa?” Ông cụ Cát trách mắng đám bảo vệ: “Còn không mau xin lỗi Kim đại nhân?”
Đám bảo vệ và đám nhân viên rất vô tội, thầm nghĩ là cậu Cát báo quan cơ mà, chúng tôi chẳng biết cái gì cả!
“Xin lỗi, Kim đại nhân!” “Là do chúng tôi chưa hiểu rõ tình huống, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.”
Dưới ánh nhìn giận dữ của ông Cát, đám nhân viên bảo vệ cũng sôi nổi phụ họa, chủ động nhận sai.
“Hiểu lầm hả?” Kim Lũ Y cười lạnh, rồi chợt nắm cổ tay bị gãy của cậu Cát. “A... Đau! Đau!” Cậu Cát đau nhe răng nhếch miệng.
“Tay của anh đang yên lành sao lại thành thế này?” Kim Lũ Y xem kỹ cổ tay bị gãy của cậu Cát: “Đây không phải là vết thương bình thường!”
Võ thuật của Kim Lũ Y đến từ quyền pháp trong quân. Trong vật lộn, tất cả các tướng sĩ đều thành thạo kỹ năng bẻ cơ và xương bằng một tay, có thể dùng để đánh kẻ địch, bẻ gãy tay chân kẻ địch, khiến kẻ địch nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.
Kim Lũ Y nhận ra vết thương trên cổ tay cậu Cát chính là kỹ năng bẻ cơ và xương trong quân, người bình thường không thể nào làm được.
“Là tôi sơ ý làm mình bị thương...” Cậu Cát căng da đầu trả lời.
“Hừ!” Kim Lũ Y hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn tốt tính định nối xương lại cho anh ta.
Có kỹ năng bẻ xương, tất nhiên cũng sẽ có kỹ năng nối xương, hai kỹ năng bổ sung cho nhau.
Có điều, Kim Lũ Y nắn qua nắn lại, khiến cậu Cát đau đến mức la hét bậy bạ, suýt nữa là ngất xỉu.
“Ø?” Kim Lũ Y ngạc nhiên phát hiện rằng thương thế mà đối phương để lại tinh vi hơn cả tượng tượng của cô ta.
Lực bẻ vừa phải, giống như đầu bếp chặt thịt, chặt đúng mỗi một khớp xương. Ngay cả Kim Lũ Y cũng không thể nối xương lại như cũ.