Edit: Dục Tiên Dục Tử
Thể loại: Đam mỹ – cổ phong nhã vận.
Nhân vật: Ân Nhược Nhàn, Trì Trọng Lâu (Vương gia mỹ công x Bình phàm thụ).
Câu Bình nhị hoàng tử chính là Ân Nhược Nhàn nổi danh cả quốc gia rằng hắn vốn không yêu mỹ nhân chỉ thích phong lưu. Dân chúng Câu Bình đều hiểu được “không thể nhìn thấy con mắt đa tình của nhị hoàng tử này, càng không thể nghe được giọng nói phát ra từ con người đó, trừ khi hắn muốn gieo rắc tương tư cho kẻ khác”.
Y – Trì Trọng Lâu – Xích Ly đại hoàng tử, dung mạo bình thường, lần đầu tiên gặp Ân Nhược Nhàn thì nhìn như không thấy. Lần sau gặp lại, Ân Nhược Nhàn vô lễ, y cho vị hoàng tử phong lưu này một cái tát, nhưng hắn trước sau lại ôn nhu cưng chiều y. Trì Trọng Lâu ngây ngô, cuối cùng ngay cả tâm cũng bị lấy đi mất.
Tâm, chưa bao giờ đặt lên một người như vậy. Nhưng, tình ý y cho là đúng, đều không phải là yêu, càng không phải là thương. Cuối cùng chỉ là nhị hoàng tử trêu đùa còn bản thân lại tự mình đa tình.
Khi con mồi bị mình đùa bỡn không nói một tiếng biến mất ngay trước mắt, Ân Nhược Nhàn cuồng ngạo không còn đắc ý. Ngực, ngoại trừ cảm giác mất mát, còn ẩn ẩn một mạt tương tư.
Nếu như nhung nhớ dằn vặt là yêu, thì Trì Trọng Lâu có thể lần nữa tiếp nhận được không? Bởi y, cả đời này chỉ có một lần quyến luyến.
TÓM LƯỢC:
Công là Câu Bình nhị hoàng tử, thụ là đại hoàng tử Xích Ly quốc. Thụ dung mạo bình thường, lần đầu gặp công coi hắn như không khí. Gặp lại công hành động thô bạo vô lễ. Thụ cứng rắn tát công một cái, nhưng đổi lại công cưng chiều ôn thu với thụ, tiểu thụ ngây ngô bắt đầu sa vào lưới tình, nhưng công cũng chỉ là đùa bỡn.
Trả thù thụ vì cái tát, thụ biết được thương tâm muốn chết, ly khai công, công hối hận, mà lúc này triều đình có biến… Công chạy trốn mang theo thương tích, thụ cứu nhưng không tha thứ …