Chương 18
Có lẽ bởi vì quá mức vui vẻ, hay là do lần đầu tiên trải qua, mà mãi đến khi mặt trăng đã lặn, mặt trời chậm rãi leo lên đỉnh thì Soviet mới chậm rãi mở mắt ra. Mà đến khi mở mắt, xung quanh chỉ còn một mình hắn. Vị đội mũ tất nhiên là dẵ ngủ ở trong quan tài, còn đám “người” kia thì thoái lui nơi nào chẳng biết được.
Soviet liếc nhìn xung quanh một bận.
Những chuyện tối qua, đúng là thần kì nha.
Từ lúc hắn xuyên qua đến giờ, nhiều nhất là bốn năm ngày, mà hắn càng ngày càng quen thuộc với cái gì “Mị Thi” tộc, đã khám phá ra bọn họ hoặc là nói năng xưng hô kì quái, nào là vị đội mũ, nào là một đám “người” – yêu ban ngày ngủ ngáy ban đêm tu luyện. Không biết chừng mấy ngày nữa, nếu như hắn nhìn thấy bọn họ hoạt động ban ngày, chắc sẽ thấy cực kì quái lạ, trong khi hắn trước đây đã qúa quen thuộc với kiểu làm ngày ngủ đêm đặc trưng của nhân loại. Ai dà! Lời nói ra sao có chút kì quái. Mặc kệ, ai mà quản đến chuyện này.
Sau khi Soviet đã phát hiện ra ban ngày lại là thời điểm mà đám “người” đi ngủ, cho nên theo lý thuyết thì hắn cũng đành phải đi ngủ. Nhưng mà hắn chỉ có cái cảm giác mình rất tỉnh tào, rõ ràng hôm qua một đêm thức trắng, bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có. Hôm qua đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra? Hắn nghĩ nửa ngày vẫn không sáng tỏ. Hay là đúng như tiểu thuyết thường hay nói, sau khi xuyên qua đã có thể tu luyện được? Soviet nghĩ ngợi thêm một chút, có thể hay không chuyện tu luyện xong sẽ biến thành cương thi, ai da cái vấn đề này thật sự rất hại não, cho nên Soviet quyết định không nghĩ tới nữa. Nhưng mà khi xuyên qua đến nơi kì quái này, dù sao cũng có một chút tốt đẹp. Tỷ như cái chuyện tu luyện này, dù chỉ xảy ra mới có một lần đêm qua, hắn cũng cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, hơn nữa không biết có phải là hắn đang ảo giác hay không, nhưng nếu như trước mặt bây giờ xuất hiện một tên đại quái thú hung ác, hắn cũng có thể một quyền đánh ngã (đương nhiên cái chuyện có quái thú xuất hiện, vẫn nên xem xét tới chuyện hắn bị dọa cho ngất đi). Bất quá, cái cảm giác này thật sự rất tốt.
Soviet nhún nhảy trên mặt đất một hồi, tiếp theo lại nảy sinh một ý tưởng táo bạo, cả người tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, cho nên thật khiến cho tinh thần phấn chấn hẳn ra.
Soviet liếc nhìn vị một mũ một cái, hiển nhiên cái liếc chẳng khiến y tỉnh giấc. Chiếu theo mấy ngày trước đây, vị đội mũ cùng đám tộc nhân kia hẳn là đến khi mặt trời khuất núi mới có thể tỉnh dậy. Mà hiện tại vừa vặn mặt trời mới nhú lên cao, cho nên hắn còn thời gian để manh động rất nhiều.
Xác định xong xuôi, Soviet thẳng tiến hướng đông mà đi. Phía đông kia chính là nơi đám dâu dại sinh trưởng, nhưng tất nhiên hắn đi hướng này, không phải vì đám dâu nọ, mặc dù ăn một chút dâu dại chưa đến mức khiến hắn tử vong, nhưng loại kí ức kia thì thật kinh khủng. Tại vì hắn nghị, từ lúc xuyên qua đến bây giờ đã bốn năm ngày, bụng hắn ngoài đám dâu dại ra chẳng còn gì khác, cho nên cảm giác rất đói. Từ hôm qua, lúc tỉnh dậy đến giờ, bụng đột nhiên có cảm giác chướng chướng. Thật sự quái dị, mà chuyện càng quái dị hơn là, hắn không thể nào chấp nhận được cái chuyện quái dị này. Mặc kệ là tác dụng sinh lý hay tâm lý, thật tình bây giờ chỉ muốn ăn uống thứ gì đó ngay lập tức.
Xung quanh khu vực vị đội mũ hắn đã kiểm ta, không có thứ gì có thể ăn được. Hiện tại bây giờ còn sớm, lại ỷ vào sức mạnh của bản thân còn tràn trề, cho nên Soviet quyết định đi xa hơn một chút để tìm thức ăn. Nói kkhong chừng sẽ tìm được một hai thứ đồ ăn thức uống gì đó quen thuộc. Nghĩ nghị, cảm giác được trong vòm họng đã ứa nước bọt.
Rất tốt! Như vậy thì hắn vẫn còn là người.
Thật là làm gì có chuyện mới tu luyện liền biến thành cương thi.
Từ chỗ ban đầu hắn đứng đến chỗ đám dâu dại mọc vốn không mất mấy phút, huống chi hắn đi là vì có mục đích, cho nên năm phút sau đã đến chỗ đám dâu dại. Soviet dừng lại đứng nhìn một chút, nhìn đám dâu dại cách đó không xa mọc xanh um tùm mà âm thầm nuốt bước bọt ực một cái. Kia là phạm vi hắn đi đứng mấy ngày này, nếu đi qua khỏi đám dâu đó, thì là đã ra khỏi phạm vi. Mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng không biết tại sao, vẫn thấy có chút sợ sệt.
“Đúng là đồ vô dụng!”
Soviet âm thầm phỉ nhổ chính mình một câu, sau đó thở dài thườn thượt, thuận tiện nhắc lấy một cây gỗ dài bằng nửa người, bước nhanh về phía đám đâu dại.
Đi được mười bước, đã đến phía trước đám dâu. Soviet đã muốn bước qua một bước, sau đó đột nhiên đứng khựng lại, dùng cây gỗ gõ bịch bịch xuống đất. Lực gõ thật mạnh, để xem xét coi, nếu thật sự có cái gì, có muốn trốn cũng không được.
Soviet kiên nhẫn đứng đó gõ không dưới năm phút, mới hài lòng nhảy qua bụi dâu đi ra ngoài (sự thật mà nói, cẩn tắc vô ái nái, cho nên không phải hắn vô dụng, chỉ là hắn cẩn thận mà thôi). Chưa bao giờ hắn bước ra khỏi phạm vi này, cho nên đột nhiên xuất hiện loại cảm giác phấn khích mãnh liệt đến bất cần. Bất quá đối với chuyện cẩn tha65nban nãy thì đừng nên nhắc đến.
Giờ phút này phóng tầm mắt nhìn ra xa, vẫn là cỏ xanh um mọc kín, cổ thụ che trời, nhưng bên này tán cây mọ dày hơn, cho nên ánh mặt trời chỉ có thể le lói vài tia hiếm hoi qua mấy kẽ lá.
Sáng sớm tinh mơ lại không có ánh mặt trời, thật là có chút lạnh xương sống.
Soviet hiển nhiên cũng không phải vì đêm qua đã có thể tu luyện được mà hiện tại không biết sợ gió lạnh, Hay tay hắn đã vòng qua ***g ngực ôm chặt thân người, nhưng vẫn là không có tác dụng gì với gió lạnh. Cho nên vì không cam lòng chịu rét, mà Soviet cắn ran, bắt đầu chạy thật nhanh.
Nhìn tới ngó lui, nơi này cũng chưa có cái gì đáng chú ý, cho nên vận động một chút cho cơ thể nóng lên cũng là một kiểu tránh lạnh hay ho.
“Phù …phù…phù!”
Không biết chạy vòng qua vòng lại đã bao lâu, hô hấp cũng bắt đầu nặng nhọc, trên người cũng chỉ tươm ra được vài giọt mồ hôi, nhưng cái lạnh buốt kia vốn dĩ hoàn toàn không có, cho nên toàn thân ửng hồng rất thoải mái. Hiện tại rất đáng để hài lòng, Soviet cắn răng muốn chạy thêm hai vòng nữa, chân đã từ từ ngừng lại.
Bởi hình như hắn nghe được một ít âm thanh nho nhỏ.
Ban đầu còn ngỡ là ảo giác, nhưng khi Soviet im lặng đứng ngóng, âm thanh kia bắt đầu rõ ràng hơn.
“Cục cục, cục cục, cục cục cục!”
Một loạt thanh âm đều đều kéo dài đang vang lên.
Loại âm thanh này, thoạt nghe có chút xa lạ, nhưng làm sao lại có chút quen thuộc.
Soviet nhíu mài, nỗ lực nhớ lại, thế nào cũng không nghĩ ra được là âm thanh nào.
Nhưng quản là loại gì, chẳng phải đến nhìn là sẽ biết sao!
Soviet buồn bực lẩm bẩm, hai tay nắm chặt gậy hướng về nơi đang phát ra thứ âm thanh kì lạ kia.
Đó là đằng sau một thân cây to cở hai vòng tay người ôm truyền tới.
Soviet nhẹ châm bước, để cho tiếng bước chân không làm kinh động đến nơi phát ra âm thanh kia. Hiển nhiên chuyện này hắn làm rất tốt. Lúc đến trước cái thân cây kia, Soviet rõ ràng nghe được từ mặt sau truyền đến thanh âm “cục cục” nọ, chẳng biết vì sao đột nhiên hắn có chút sốt ruột, lại có chút hưng phấn.
Cái kia rốt cuộc là cái gì?
Quái vật?
Hay là đồ ăn nha