Chương 15: Thanh Sơn táng
Những lời này nghe như tiếng sét đánh ngang tai, lúc biết được ý đồ của nàng, tôi đã rất kinh sợ, thân thể cao lớn lùi vào trong một góc lồng hẻo lánh rồi cuộn tròn lại. Dùng thân xác thối rửa làm bẩn cô nương mỹ mạo, thậm chí còn truyền thi khí khiến nàng mất mạng, tất cả chuyện này tôi đều cực kì không muốn; Nhưng nàng lại rất quyết tâm, nhẹ nhàng tiến lại gần tôi từ góc lồng sắt loang lổ, cúi đầu hôn lên má tôi.
Tiếng y y kháng cự nỉ non vang vọng khắp Linh Vương phủ, mắt thấy nàng sắp áp lên người tôi, một tiếng động quỷ dị bỗng nhiên truyền đến từ hành lang cách đó xa, bước chân hỗn độn ngày càng đến gần. Tiết Linh Vương dùng một chưởng đánh văng cánh cửa, thân hình cao lớn có hơi phù phiếm, bộ dạng trông như mới vừa tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê. Y nhìn tôi và A Hương nửa thân trần trụi rúc vào nhau, đáy mắt u ám dấy lên ngọn lửa giận, tiến lên đập mạnh vào lồng sắt khiến nó trở nên méo mó, sau đó bóp chặt cổ A Hương, cười lạnh nói: “Ả tiện nô, ngươi chán sống rồi?”
A Hương không ngờ người đến là y, đôi mắt hạnh trợn to đầy kinh hãi, một lúc sau mới gian nan nói: “Thiên tuế, nô tỳ…”
Tiết Linh Vương hiển nhiên không muốn nghe nàng giải thích, tăng lực đạo bóp chặt cổ nàng, thần sắc lạnh lùng rõ ràng muốn dồn nàng vào chỗ ch.ết. Tôi dần khôi phục chút thanh tỉnh, cuống quít lê thân thể nặng nề tới ngăn chặn, kéo nàng từ quỷ môn quan trở về, tôi khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiết Linh Vương. Y buông lỏng tay, nặng nề đạp một cước vào bụng nàng, tức giận nói: “Cút ngay!”
A Hương cắn môi, ráng nhịn đau đớn rời đi, lúc sắp ra khỏi cửa thì quay đầu lại nhìn chúng tôi, ánh mắt mang theo sầu bi y như chủ tử của nàng.
Từ lúc Tiết Linh Vương cởi ngoại bào khoác lên người tôi, thân thể run rẩy thật khẽ giống như lúc A Hương hôn tôi,lúc dùng cơ thể mềm dẻo dựa sát vào tôi, tôi đã ngộ ra rằng — y sẽ ch.ết vào đêm nay, trở thành một con cương thi khác ngoài tôi, là vương giả của chúng nó.
“Ta không muốn ngươi trở thành bộ dáng này… Cũng không muốn người khác vấy bẩn thân thể ngươi…” Y dùng tiếng nói trầm thấp thủ thỉ bên tai tôi, nâng tay cởi toàn bộ quần áo của cả hai, ôm chặt lấy tôi giống như vô số đêm về trước, không thèm để ý lớp vảy cắt vào da thịt. “Ta đã sớm biết rằng, một tiên tử như ngươi vốn không thể thu nhận một phàm nhân; Nay ngươi bị nguyền rủa, đều là do sai lầm của Vương gia vô đức là ta. Nghị Minh, sau khi ta tẩy hết thi khí trên người ngươi, cứ thế qua đời ở đây — Chỉ mong rằng sau khi ngươi trở về Thiên Cung, còn nhớ rõ tên họ của ta.”
Bộ vị băng lãnh đang ngủ say rơi vào nhiệt độ ấm áp, y chăm chú nhìn khuôn mặt thối rửa của tôi, nhẹ nhàng hôn lên như đang đối đãi một vật trân quý, bàn tay mơn trớn từng bộ phận xấu xí, giống như muốn đánh đổi cả cuộc đời chỉ để lưu lại một tia nhu tình cuối cùng.
Con mắt cương thi không thể nhìn rõ ràng, ý thức vừa thanh tỉnh cũng ngày càng mơ hồ, tôi dựa đầu lên ngực y, một bên cảm nhận tiếng tim đập thình thịch, một bên lâm vào giấc ngủ say.
Tiếng tim đập hữu lực vì mệt mỏi mà mỏng manh dần, sau đó ngừng hẳn.
…
…
…
Tiết Linh Vương ch.ết.
Cổ thành nguyên bản phồn hoa náo nhiệt chỉ trong một đêm liền trở nên ảm đạm. Lọt vào tầm mắt chỉ toàn đồ trắng để tang, tiếng khóc bi thương văng vẳng không dứt, ai điếu cho vị Vương Gia trẻ tuổi đã cứu vớt dân chúng Dự Tây. Mây đen áp lực thủy chung bao phủ trên đỉnh cổ thành, phảng phất như tùy thời sẽ rơi xuống tạo thành một cơn mưa to. Vương phủ huy hoàng trước kia mất đi chủ nhân, không tránh khỏi việc bao phủ bởi trạng thái tĩnh mịch.
Không ai biết rằng tòa kiến trúc hoa lệ này đang dần rút đi vẻ yên bình ban đầu của nó, mang đến một nguy cơ gần như hủy diệt tất cả.
Lúc Tiết Linh Vương còn chưa hạ táng, chuyện xấu đã xảy ra.
Nhóm văn nhân bị người móc mắt vô cùng độc ác, bị chính oán khí của mình biến thành thứ sống cương đáng sợ, vào mỗi đêm trăng tròn đều lặng lẽ ra sau núi, sau đó lấy mạng những người đứng ở đại môn Vương phủ. Bộ dáng bọn họ trông rất giống với lúc tiên tử hóa thành cương thi, cũng đáng sợ như nhau, cực kỳ yêu thích máu thịt người sống, bởi vì không còn sống nữa, cho nên không hề e ngại những đòn công kích trí mạng, điều này khiến cho người trong phủ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
May mà có vị anh hùng Bạch sư gia sử dụng tinh thông cổ thuật, bọn họ tạm thời xem như an toàn, vì thế bọn họ cúng bái hắn như thần linh, hoàn toàn quên mất Thông Thiên tiên giả không rõ nguồn gốc; Nhưng mà hết thảy chỉ là mưu kế của tên ác nhân Bạch sư gia. Tuy trước kia Tiết Linh Vương có tỏ vẻ đồng ý, nhưng chưa hề hạ lệnh móc mắt nhóm văn nhân bọn họ, là do Bạch sư gia tự tiện sai người hành hình, hắn còn giả bộ làm người thiện lương kể về sự oán hận của Tiết Linh Vương đối với họ, tạo thành chất xúc tác biến họ trở thành sống cương.
Nhân lúc người trong phủ rơi vào sợ hãi không hơi đâu bận tâm những chuyện nhỏ nhặt của Bạch sư gia, hắn liền có đủ thời gian khuân vác rất nhiều bí bảo trong phủ, thậm chí còn trở thành vị vương thứ hai ở Dự Tây. Ngoài thành rối loạn, trạm truyền tin đã bị bọn man di phong tỏa, những người vô vọng cần sự giúp đỡ chỉ có thể càng thêm kính trọng Bạch sư gia, trừ bỏ A Hương vẫn luôn mang lòng nghi ngờ.
Các cô nương trong thành vì Tiết Vân đồng loạt tuẫn táng; mà y vẫn còn nằm trong linh cửu, xương cốt băng lãnh tích tụ oán khí không cam lòng.
Trong truyền thuyết, cương thi Vương Gia vì luyến tiếc tài bảo và khả năng trường sinh vẫn chưa đạt được, nên mới bị oán khí của mình bức thành xương cốt bất tử; Nhưng tôi lại biết, đó là do y đã nhìn thấy bộ mặt thật của Bạch sư gia, không cam lòng nhìn hết thảy mọi thứ của mình trở thành của hắn, đồng thời cũng vì tiên tử, vì thế vào ngày hạ táng, dùng hình thái cương thi trở về, bảo vệ chốn cũ của y.
Sau vài ngày giằng co cùng nhóm văn nhân bị hóa thành cương thi, thị nhân kinh hồn tác đảm trong Vương phủ dần phát hiện ra một chuyện khác thường — Thông Thiên tiên giả đâu?
Mọi người đều đã quên mất tiên tử của bọn họ, bây giờ khó khăn lắm mới nhớ lại được, liền chạy đến hỏi Bạch sư gia. Bạch sư cũng mù mịt, hoang mang tìm kiếm cổ kính nhưng không thấy, chỉ đành bảo rằng tôi đã quay trở về Thiên Cung; Thật ra tôi đã mang cổ kính Linh Môi trốn đi, yên lặng nhìn bọn họ từ một nơi bí mật gần đó.
Tiết Linh Vương đã hút hết toàn bộ thi khí trên người tôi, hấp thụ chúng nó vào trong cơ thể, đồng thời cũng đưa nhân khí tươi sống vào cơ thể tôi, khiến tôi đầu thai hoán cốt. Tôi nhìn cổ kính Linh Môi đang tản ra ánh sáng ôn nhu ấm áp trong lòng, đôi khi còn phản ứng với hành động và ý thức của tôi, dường như đang giao hòa thần hồn lẫn nhau, chân tướng suốt ngàn năm, giờ đâynhư hiện ra trước mắt.
Tôi có thể cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể, không phải là hình thái thối rửa như cương thi, cũng không phải hình thái mà phàm nhân nên có, thông linh vô cùng dễ dàng, đầu óc so với trước kia càng thêm sáng suốt, thậm chí có thể bay ngang qua nóc nhà, ngay trong lúc ngủ cũng có thể nghe thấy từng tiếng động rất nhỏ trong thâm sơn, giống như sở hữu khả năng trời ban.
Nguyên do vì sao, tôi rốt cuộc hiểu ra, chính bởi vì tôi chính là Thông Thiên tiên giả.
Chiếc lá vàng rơi xuống chạm vào đầu vai, tôi đứng trên sườn núi lẳng lặng nhìn lễ tang đang cử hành. Tiết Linh Vương lúc còn sống vô cùng tin tưởng mình sẽ bất tử nên không hề chuẩn bị gì, những vật dùng để chôn cùng đã bị Bạch sư gia lấy hết, chỉ có thể an táng thê lương ở một nơi phong thủy bảo địa đơn sơ. Phiến đá trắng nhô lên giữa mặt đất, mọi người vây quanh linh cữu khóc than nức nở, có người ai điếu cho Vương Gia, có người ai điếu cho nữ nhi đã tuẫn táng cùng; Cái người hoa lệ nằm trong linh cữu chính là người yêu thân mật nhất của tôi, cho dù bây giờ chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, nhưng trong lòng không hề mang chút khổ sở.
Bởi vì tôi biết y sắp thức tỉnh.
Rải một nắm đất vàng, lại rải một nắm đất vàng.
Bên trong linh cửu vẫn không có động tĩnh.
Rải một nắm đất vàng lần thứ mười, lại rải một nắm đất vàng lần thứ vài trăm.
Linh cửu đột nhiên chấn động, lộ ra một khe hở quỷ dị, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bên trong xuất hiện một đôi mắt màu đỏ. Bạch sư gia thấy chuyện không ổn, ngay lập tức dừng việc khóc lóc giả mù sa mưa, thần sắc ngưng đọng nhìn linh cửu rối loạn trước mắt, cả người cứng đờ, một con quái vật lớn thoát khỏi linh cữu, đẩy Bạch sư gia xuống dưới thân rồi cắn đứt yết hầu.
Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị móng tay sắc bén trên bàn tay thối rửa quẹt thành từng khối cốt nhục chia lìa, mùi máu tanh phảng phất khắp không gian sương mù, trong không trung chỉ vương lại tiếng kinh hô cuối cùng.
— Vương giả chân chính đã trở về.
Khi nhìn thấy tướng mạo cương thi của Tiết Linh Vương, tôi thầm nghĩ vậy.