Chương 16

Hắn thích đôi huynh muội này, hơn nữa khi biết vì để tự vệ, tiểu nữ oa năm tuổicư nhiên để huynh trưởng giả bộ ngu dại tránh khỏi nguy nan thì đáy lòng muôn vàn tư vị.
Ngay cả một đứa bé năm tuổi cũng hiểu được phải ẩn nhẫn, mình mười lăm tuổinhư thế nào không hiểu?


Vì vậy, hắn tạm thời để xuống hận nhà ở lại Mạc phủ, một mặt nghiên cứu y thuật, một mặt tinh luyện võ nghệ, hắn biết, một ngày nào đó, trong tương lai cơ hội sẽ đến với mình.


Hắn mất đi gia đình người thân,pinni.lê.quý.đôn, Thi Mẫn lại cho hắn một gia đình mới, cho hắn người nhà mới, nàng lệ thuộc vào hắn, quan tâm hắn, nàng sùng bái, kính yêu hắn như phụ thân.
Hắn hiểu được nha đầu không thể rời bỏ mình, hắn làm sao nguyện ý rời đi?


Nhưng hắn không thể không đi! Hắn muốn báo thù nhà, nên làm việc cho dân chúng trong thiên hạ, quan trọng nhất là, lần này đi nguy cơ trùng trùng, hắn không muốn sau này khi thất bại sẽ dính líu đến nha đầu, hắn không nỡ để nàng vì hắn mà gặp tai họa.


Nhìn lại một lần nữa ý chỉ của Vương hoàng hậu, khuôn mặt Lưu Dục lộ ra mấy phần mừng rỡ.


Từ lúc hắn cứu sống thái tử Hoàng Phủ Sách, người mà tất cả thái y đều vô phương cứu chữa, trong một lần thái tử phát bệnh, hắn thi triển ngân châm giúp hắn ta giảm đau, hắn liền trở thành người mà Vương hoàng hậu nể trọng.


available on google playdownload on app store


Hôm nay, nàng ta rốt cuộc mở miệng, yêu cầu hắnđến phủ Vương thừa tướng trị bệnh cho Vương Tận Tương. . . . . . Chờ đợi nhiều năm, bọn hắn , chính là chờ cái này.
Vương thị, diệt toàn bộ người của Lưu thị hắn, rốt cuộc cũng rơi vào trong tay hắn rồi!


"Sư phụ, ngươi ở đâu?" Thi Mẫn gõ cửa, trong giọng điệu vẫn mang theo cẩn thận.
Lưu Dục lấy lại tinh thần, trước cất ý chỉ đi, mới đi đến cạnh cửa, mở cửa.
"Sư phụ. . . . . ." Bĩu môi cố nặn rakhuôn mặt tươi cười, nàng le lưỡi, nịnh nọt mà nói: "Sư phụ, người đừng giận con được không?"


Hắn chưa trả lời, chỉ nói một câu thật thấp, "Đi vào."
Thi Mẫn đi theo phía sau hắn vào nhà, lỗ mũi chua vô cùng, nhưng vẫn không chịu bỏ khuôn mặt cố gắng tươi cười.
Lưu Dục đi tới bên hộc tủ, tìm ra một hộp cao dược.
Nghe thấy được cái vị đó, Thi Mẫn hiểu, sư phụ đang đau lòng vì mình.


Yên lặng đi tới sau lưng sư phụ, nàng nắm hông của hắn, kề mặt tựa vào trên lưng của hắn, nước mắt cứng rắn đình chỉ, vào thời khắc này lặng lẽ trợt xuống.


"Xin lỗi, con hiểu biết rõ sư phụ là Giao Long trên trời, há có thể vây ở bên trong ở chỗ nước cạn, là con quá ích kỷ, chỉ muốn nghĩ cho bản thân mình, nhưng không nghĩ qua, sư phụ nên có tiền đồ tốt hơn, tốt hơn nữa , tốt hơn. . . . . . Tất cả mọi thứ. Sư phụ nói đúng, tính tình của con sao có thể làm một đại phu tốt, có thể thay mình xem bệnh cũng không tệ á..., con còn là chui ở trong đống tiền, chấp nhậnlàm một con chuột tiền nhỏ"


Nàng dùng sức hút hai cái mũi nước, chuyển tới trước người sư phụ, nhìn hắn mặt mũi tuấn tú, lớn tiếng tuyên bố.
"Sư phụ, con không học y rồi, người muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, nhưng, nhưng. . . . . . Trong lòng, lúc rãnh rỗi, nhất định phải nhớ đến một đồ đệ đần là con đây."


Lời của Thi Mẫn làm mắt hắn chua, đưa tay, hắn ôm nàng ở trước ngực, lúc này mới phát hiện ra, tiểu nha đầu của hắn đã lớn đến ngực hắn rồi.


Hắn biết nàng chỉ có mười bốn tuổi, nhưng nàng rất độc lập, rất mạnh mẽ, những mưa gió cũng không quật ngã được nàng, hắn đại khái có thể an tâm rời đi, nhưng lời nói của nàng để cho hắn hồi tưởng lại, nha đầu năm tuổi liền muốn bảo vệ mẹ cùng ca ca, mẫu thân tử vong, một đường chạy vội tới đỉnh núi lớn tiếng khóc .


Hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm nàng, vỗ lưng của nàng, giảm bớt đau thương của nàng.
"Sư phụ, sau khi người rời đi, muốn đi đâu vậy?" Vòng hông của hắn, nàng không nhịn được bắt đầu lo lắng.
"Muốn đi chỗ rất xa." Hắn thuận miệng qua loa.


"Cái chỗ rất xa đó, có nguy hiểm hay không? Có thể xuất hiện người xấu hay không?" Nàng đẩy hắn ra, nhìn lên mắt của hắn.
"Sư phụ sẽ chăm sóc mình." Hắn xoa xoa đầu của nàng, biết cái đầu nhỏ này bắt đầu suy nghĩ lung tung.


"Nếu có người thừa dịp ngươi không đề phòng đánh lén, thì làm thế nào?" Nàng đuổi theo hắn hỏi.
"Yên tâm, ta có thể ứng phó."
Hắn kéo tay của nàng, bôi thuốc cho nàng, cao dược man mát lành lạnh, giống như lòng bàn tay sư phụ man mát lành lạnh, an ủi sự lo lắng của nàng.


"Nói thì nói như thế, nhưng con không yên lòng, có muốn Trương thúc đi theo người hay không?"
"Không được, Trương thúc là lão nhân trong trang, lưu hắn lại, ngươi có chuyện có thể thương lượng cùng hắn."
"Này Lý bá? Đại Ngưu ca ca? Trang bá. . . . . ."
Hắn ngăn lại lời của nàng."Ta ai cũng không mang theo."


"Ai cũng không mang, ai tới nhắc nhở người, nên cho nha đầu viết lá thư?" Nàng vội hỏi.
Nói cho cùng, còn là đoạn không dưới ràng buộc tâm, hắn yêu thương biến mất nàng bộ mặt sầu lo, cười nói: "Sư phụ sẽ trở lại gặp ngươi."


"Lúc nào đi? Ngày mai sao? Hay tháng sau? Hay là lễ mừng năm mới?" Mặc kệ nàng quyết định thế nào, thời gian cũng không vượt quá ba trăm ngày.
"Chờ sư phụ làm xong chuyện cần làm sẽ quay lại." Hắn cười lắc đầu.
"Cái đó rất lâu sao?" Con mắt tựa như sáng trong, không hề chớp mắt nhìn hắn, mang theo tràn đầy mong đợi.


Hắn không có trả lời, chỉ nhéo gương mặt của nàng.
Hơi thất vọng, nàng cúi đầu tự lẩm bẩm, giống như là đang thuyết phục bản thân.


"Không có chuyện gì, sư phụ lợi hại như thế, tới chỗ nào lăn lộn cũng có thể thuận buồm xuôi gió, không nói đến, chẳngmấy năm, sư phụ sẽ trở thành đại phu nổi danh nhất vương triều Đại Tề "


Nghe thấy lời của nàng, đáy lòng Lưu Dục không rõ là ngọt là chua, buông nàng ra, đi tới bên giường, hắn tìm một chiếc vương lược, ngoắc ngoắc tay nàng, "Nha đầu tới đây, sư phụ chải đầu cho ngươi."
Nàng dùng sức gật đầu, nhướng mi, cười đến rực rỡ.


Đó là bọn họ thầy trò giữa ám hiệu.
Mỗi khi sư phụ xa nhà, sẽ chải đầu thắt tóc cho nàng, vừa chải vừa dặn dò, nói tỉ mỉ những chuyện nàng nên làm ở nhà, sau khi dặn dò cẩn thận, câu nói sau cùng sẽ là kì hạn quay về.


Nàng nhanh chóng ngồi vào mép giường, tự tay mở đuôi sam ra, để sư phụ xử lý tóc của nàng.


"Nha đầu, trải qua mấy năm tôi luyện, Phương Mẫn đã không phải là ‘A Mông nước Ngô Hạ’ năm đó, hắn là người văn võ song toàn, có khoan dung, là nam tử đủ để dựa vào, nếu như sư phụ không có đoán sai,leequyydoon,năm nay hắn nhất định có tên trên bảng danh, có thể làm Trạng Nguyên hay không, Bảng nhãn hoặc Thám Hoa, ta không dám nói khoác, nhưng hắn tuyệt đối có thể đi vào nhóm mười người trong nhị giáp."


"Có thật không? Mẹ con trên trời có linh, nhất định sẽ được an ủi." Mặt Thi Mẫn lộ vẻ mừng rỡ.
"Nếu hắn muốn ở lại Kinh thành làm quan, không thể không trở lại Mạc phủ, làm quan, chỉ sợ thanh danh không tốt, nếu có quan lại nào viết tấu chương nói hắn bất hiếu, vậy con đường làm quan của hắn cũng phải chấm dứt."


"Làm sao bây giờ? Phụ thân đưa Giang di nương lên làm chính thất, mà mấy năm nay, Mạc Hâm Mẫn gây không ít tai họa bên ngoài, nếu không phải tại hắn liên lụy, sao phụ thân có thể liên tục bị giáng chức, nếu như ca ca trở về Mạc phủ, nói không chừng cũng bị hắn liên lụy."


Trong ấn tượng của nàng, ở kiếp trước, khi nàng mười bốn tuổi phụ thân đã làm quan tam phẩm, nhưng hôm nay, chức quan của phụ thân càng ngày càng thấp, từ quan tứ phẩm giáng thẳng xuống, đầu năm nay, thậm chí hạ xuống làm quan phủ ngũ phẩm.


"Vậy thì phải nhờ vào ngươi, một khi Phương Mẫn thi đậu Tiến Sĩ, Mạc đại nhân nhất định sẽ biết tin tức này, Mạc đại nhân dĩ nhiên là vui mừng, nhưng Giang Mị nương thì chưa chắc.


"Mặc kệ năm đó phu nhân ch.ết có phải do nàng ta hạ độc thủ hay không, nhưng nàng đẩy Phương Mẫn vào hồ nước thì ngươi tận mắt nhìn thấy, có thể thấy được người này tâm thuật bất chính, tính tình ác độc, sau khi trở về, các ngươi phải phòng bị khắp nơi, cẩn thận nàng ta vì ghen tị mà nảy sinh sát ý, còn nữa, nếu Mạc Hâm Mẫn ảnh hưởng đến danh tiếng của phụ thân ngươi, như vậy ngươi liền dựa vào danh hiệu từ mi Quan Âm, hàng tháng tế bần chữa bệnh miễn phí, tăng danh dự của Phương Mẫnlên."


"Được, nhưng một mình con. . . . . ." Y thuật của nàng không có cao minh như vậy.


"Ta sẽ sai một đại phu từ Tế Từ đường đến bên cạnh giúp đỡ ngươi. Dĩ nhiên, nếu như Phương Mẫn điều đi nơi khác , bản thân ngươi cũng không cần thiết phải lo những việc này, cứ tiếp tục ở lại trong trang viên, khai sáng kế sách kiếm tiền tài của ngươi. Nhưng bên cạnh Phương Mẫn phải có mấy người đắc lực đi theo, chuyện này, ta sẽ cùng Trang sư phụ thảo luận thật kỹ, có lẽ sẽ tiến cử thêm mấy người tới đây. . . . . ."


"Con biết rồi."


"Ngươi cũng không còn nhỏ, cũng nên tính toán chuyện chung thân đại sự cho mình đi, sư phụ không ở bên cạnh người, không thể thay ngươi suy tính, ngươi phải tự lo cho mình , sư phụ biết ngươi thông minh tuyệt đỉnh, sẽ hiểu lời sư phụ, chỉ là sợ, ngươi một lòng muốn tính toán với Hiểu Mẫn, suy nghĩ cho sư phụ, Cữu phu nhân, bà vú, nhưng lại không nghĩ đến chính bản thân mình."


Bản thân nàng? Khóe môi khẽ giật, Thi Mẫn khép mi mắt lại. Nếu như nàng nhất định phải chịu nhục năm mười bảy tuổi, tự vẫn bỏ mình, như vậy dù có tính toán nhiều hơn cũng có tác dụng gì, chẳng bằng đi lo cho người khác.
Nàng không nói, đáy mắt thoáng qua tia uất ức đau thương.


Nàng đưa lưng về phía Lưu Dục, vì vậy hắn không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng Phó Cánh đứng ngoài cửa lại thấy rất rõ ràng.


Vẻ mặt như vậy, hắn đã nhìn thấy mấy lần trên mặt nàng, trong đêm khuya, khi bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, đáy lòng nàng tuyệt đối có chuyện, mà sự kiện kia. . . . . . Ngay cả người thân cận như Lưu Dực cũng không biết.
"Sư phụ, khi nào người đi?"


"Chờ khi nào Phương Mẫn vào kinh tham gia thi đình, ta sẽ đi cùng hắn."
"Người vẫn coi trọng ca ca như vậy?" Nếu như ca ca không tham gia thi đình, có phải sư phụ cũng không đi hay không? Nàng vui mừng khi có một tia hi vọng, để rồi sau đó cười nhạo mình ngu ngốc.


"Phương Mẫn là đệ tử của ta, trong bụng có mấy phần tài học, sao ta lại không biết?"
"Người vừa đi, Trang sư phụ cũng muốn rời đi sao?"


Bọn họ là bằng hữu tri giao, mặc dù kém gần mười tuổi, nhưng không có chuyện gì là không chia sẻ với nhau, thật đáng tiếc, nàng còn muốn kết Trang sư phụ tài giỏi với mợ thành một đôi. Không phải nàng suy nghĩ nhiều, nhưng ánh mắt Trang sư phụ nhìn mợ rất dịu dàng.


"Có lẽ sẽ đi, ta không làm chủ thể thay Trang sư phụ."
Hắn vỗ vỗ vai Thi Mẫn, tóc đã chải xong, nàng lại không chịu quay đầu lại.
"Sư phụ, người còn một câu chưa giao phó."
"Câu gì?"
"Khi nào người quay về."


Lưu Dục cả kinh, không sai, mỗi lần giúp nàng chải tóc xong, sẽ theo bản năng giao phó một câu: ta ngày nào tháng nào quay về, ngươi không được lười biếng, chờ ta trở lại kiểm tr.a huyệt vị của ngươi.


Nhưng lần này, hắn không xác định mình có thể toàn thân rút lui hay không, trong tướng phủ cao thủ nhiều như mây, quỷ kế của hắn có bị phơi bày hay không, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng.
"Sư phụ" nàng thúc giục hắn cho đáp án.


Hắn cười cười, đè ép bả vai của nàng nói: "Chờ tiểu nha đầu của ta xuất giá đi, sư phụ nhất định trở lại uống rượu mừng của ngươi."
Vốn là lời kết thúc vui vẻ, lại khiến ánh mắt nàng tiếp tục hiện vẻ uất ức. . . . . .


"Sư phụ, nếu như đợi không được ta xuất giá, nếu như, ta là nói nếu như, nếu như mà ta ch.ết đi, người sẽ đến gặp mặt ta một lần sao?"
Lời của nàng khiến ánh mắt của Phó Cánh đang đứng ngoài của trở nên rét lạnh, tại sao? Tại sao nàng luôn là nghĩ đến mình sẽ ch.ết?


"Chớ nói bậy”. Tay cửa Lưu Dục vỗ nhẹ sau gáy nàng. "Đừng nghĩ dùng cái ch.ết hù dọa sư phụ, ta có thể không biết thân thể ngươi tốt như thế nào sao." LeQuyDon


Khóe miệng cười khổ, nàng thuận thuận theo lời của sư phụ nói."Đúng vậy, con là tràng khô tư kiệt rồi, còn tưởng rằng nói bậy có thể giữsư phụlại."


Lệ quang lấp lánh ánh lên nơi khóe mắt, sự đau lòng vô cùng chân thật đó hiện lên trên mặt nàng, Phó Cánh nhìn chằm chằm mặt của nàng, giống như là có hai thanh thép đâm vào ngực hắn, đau. . . . . .
Buổi tối, bà ɖú và mợ hợp lực làm ra một bàn thức ăn ngon, làm chủ và khách đều ăn rất vui vẻ.


Phương Mẫn ca ca nhắc tới kiến thức trêntrường thi, bà ɖú nghe hoài không chán, nghe rồi còn muốn nghe nữa, còn nói: "Nếu phu nhân biết thiếu gia có tiền đồ như hôm nay, chắc chắn vui mừng không thôi."
Thi Mẫn nhìn theo ánh mắt của Trang sư phụ, thấy ánh mắt đó nhìn mợ như toát ra tình ý, tâm tình có chút buồn bực.


Nên nói cho mợ không? Có thể nói như thế nào, hữu tình thì như thế nào, bọn họ cuối cùng cũng muốn rời khỏi.
Bữa tiệc tản đi, khúc cuối cùng.
Thi Mẫn gỡ đuôi sam sư phụ thắt cho mình, rửa sạch thân thể và tóc dài, cũng rửa đi một thân bụi bặm, lại không rửa được những tích tụ trong lòng.


Ngồi ở trên bậc thang, sau lưng là một khoảng không đen tối, nàng ôm chân, nằm ở trên đầu gối, nghiêng mặt nhìn về phía chân trời.
Hấp khí, nàng vặn đầu ngón tay tính toán, nếu như số mạng không cách nào thay đổi, như vậy nàng còn có thể sống bao nhiêu năm.


15, 16, 17. . . . . . Nàng còn dư lại không tới thời gian ba năm.
Nàng phải hảo hảo lợi dụng ba năm nay, làm nhiều chuyện một ít.
Đầu tiên muốn kiếm đủ bạc, để ca ca có của cải thật dầy, có thể an tâm Thành gia.


Trở lại, theo sư phụ nói, để lại cho ca ca một danh tiếng tốt, nếu như kiếp trước đền thờ tạo phúc chophụ thân, vậy kiếp này, nàng muốn dùng tòa đền thờ này chiếu sáng con đường của ca ca.


Thứ ba, mợ, bà vú, kể cả hộ nông dân đều là trách nhiệm của nàng, nàng nhiều lắm huấn luyện một ít nhân thủ, cũng may ngày sau thay thế mình chăm sóc mọi người.


Về phần phụ thân. . . . . . Nàng thở dài, nói không hận là giả, nhưng chung quy trên người mình chảy máu của ông, có lẽ nên nói thêm với ca ca mấy câu, để cho hắn hảo hảo chiếu cố phụ thân.Pinni-LQD
"Đang suy nghĩ gì?"


Âm thanh Phó Cánh truyền đến, nàng ngửa đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn. Hắn là nam tử rất dễ làm cho người ta động lòng. . . . . Sao! Nếu như không phải là thân thể của mình còn chưa có lớn lên, nàng thà hiện tại liền đem mình cho hắn, dù sao cũng tốt hơn tiện nghi cho tên cầm thú Lý Hải Đình kia.






Truyện liên quan