Chương 17
Trong nét mặt của hắn mang vẻ nghiên cứu phán xét, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng vậy.
Phó Cánh chú ý vết thương trên vai, tránh gặp phải chấn động mạnh, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thi Mẫn, hỏi: "Ngươi đang nghĩ chuyện xấu?"
"Rõ như vậy sao?" Nàng thất kinh, nhăn nhăn lỗ mũi, nhanh chóng xoa bỏ những ý nghĩ lung tung.
"Ngươi là người không giấu được tâm sự, toàn bộ viết hết ở trên mặt rồi."
"Phải ha." Thì ra là tâm tình thay đổi, tính tình cũng sẽ bất đồng, kiếp trước, nàng dịu dàng lương thiện, nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng, trong lòng có chuyện, cũng che giấu rất kỹ, người nào thấy nàng, cũng khen nàng một tiếng danh môn khuê tú?lqd.
Không ngờ, nàng bây giờ, ở trong mắt người khác là người không giấu được tâm sự.
Là vì nàng rời xa Mạc phủ, bên cạnh có người thân có thể dựa vào, trở nên tự tại và lớn mật hơn? Hay là nàng cố ý tạo ra một Mạc Thi Mẫn bất đồng, để cho số mạng mìnhđổi mới?
Nàng chọc chọc cánh tay của hắn, cách xa hắn ba tấc, nói vang: "Thân là bệnh nhân, vẫn là lên giường sớm một chút, vết thương mới có thể khép lại nhanh hơn."
"Ta cho là sự hồi sức của tađã rất kinh người rồi chứ."
"Núi cao còn có núi cao hơn, mắt tốt còn phải tốt hơn, làm đại phuđều hi vọng bệnh nhân nhanh chóng thoát khỏi ốm đau khổ sở."
"Có y đức như vậy, còn dùng chỉ thêu màu khâu miệng vết thương cho ta? Nếu như sợi tơ có màu sắc , về sau trên người ta có thể mang theo mấy đạo cầu vồng hay không?"
"Vậy mới đẹp, màu sắc sặc sỡ, vậy chính là nhìn thấy kì tích." Hắn nói bậy, nàng cũng nói hưu nói vượn theo, dù sao chỉ là người lạ gặp nhau thôi,Pinni-LQD nói đùa mấy câu, lướt qua nhau, lưu lại cho nhau hồi ức tốt đẹp sau này.
"Nha đầu, còn đau không?" Hắn chỉ chỉ tay của nàng.
"Đau, bữa ăn tối ngay cả đũa cũng không cầm được, sợ làm mất hứng của mọi người, mới giả bộ không có việc gì." Nàng cau mày nhíu mũi, miệng nói láo, ý đồ để cho lương tâm hắn lo lắng.
Không ngờ hắn lại nắm tay của nàng lên, nhờ ánh trăng để nhìn kỹ, đầu ngón tay hắn thon dài, dấu vết dài do thước đánh lưu lại trong lòng bàn tay của nàng , hắn nhìn cực kỳ cẩn thận, thấy hai má của nàng hơi hơi nóng lên.
Thi Mẫn không khỏi oán giận, người này có học qua quy củ hay không vậy, sao có thể nhìn người khác như vậy, hắn không biết ánh mắt của hắn rất có lực sát thương sao?
Nàng rút tay về, lúng túng nói: "Dọa ngươi thôi..., thuốc sư phụ dùng rất tốt, đã sớm không đau."
"Mới là lạ." Hắn lại muốn kéo tay nàng, nàng không thuận theo, giấu tay ở phía sau.
"Không tin, ngày mai tự tay bản cô nương giúp ngươi cắt chỉ, để cho ngươi nhìn một chút đầu ngón tay của ta có linh hoạt cỡ nào."
"Không cần, Lăng sư phụ đã giúp ta cắt chỉ rồi."
"Ngươi có thể cắt chỉ rồi..., sự hồi phục sức khỏe quá lợi hại, ngươi thuộc loài gì vậy? Con thằn lằn hay là giòi?"
Hắn cười to, giống như ca ca, sư phụ của nàng vậy, xoa xoa mái tóc vừa dài vừa dầy của nàng.
"Nếu như sự hồi phục sức khỏe của ta quá chậm, không biết đã sớm ch.ết yểu mấy lần ngoài đường." Hắn thở dài nói.
Đến mấy lần, vết thương mới khép lại, sát thủ mới lại tới, nếu như hắn dưỡng thương cũng chầm rì rì, thế gian sớm không còn nhân vật như hắn.
Lời của Phó Cánh, khiến nàng nhớ đến vết thương cũ trên khắp người hắn. Ngưng mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nàng hỏi: "Ngươi có rất nhiều kẻ thù sao? Tại sao bọn họ muốn đẩy ngươi vào chỗ ch.ết? Ngươi có biết bọn họ là ai hay không?"
"Kẻ thù không nhiều lắm, tính đi tính lại chỉ mấy người, đẩy ta vào chỗ ch.ết là vì ích lợi, hơn nữa, ta biết rõ đối phương là người nào." Hắn một hơi trả lời tất cả vấn đề của nàng.
"Nếu biết, tại sao ngươi không tránh phải xa một chút, bọn họ xuống tay đều rất tàn nhẫn, ngươi sẽ không sợ một ngày kia cho bọn họ đạt được mục đích?" Nàng càng nói càng tức, giận hắn không biết quý trọng tính mạng của mình.
"Tránh không hết.” Hắn lắc đầu, đáy mắt có tràn đầy thận trọng.
Hắn thấy nàng cáo biệt Lưu Dục, mà hắn cũng sắp sửa rời đi, nguyên nhân cũng giống Lưu Dục, hắn không muốn cũng không nhẫn tâm nha đầu bởi vì bị mình liên lụy mà bị hại.
Chỉ là, nha đầu sẽ luôn nhớ Lưu Dục, vậy còn hắn? Nàng có thể cũng đặt hắn vào trong lòng hay không?
"Tại sao?" Thi Mẫn lay nhẹ cánh tay của hắn, hắn hồi hồn.
"Bởi vì muốn giết ta, là đại nương cùng đại ca của ta."
"Cái gì?” Nàng kinh hô lên tiếng. Cũng là người thân, cũng là chuyện thê thiếp?
Tại sao nam nhân trên đời muốn tạo nhiều nghiệt như vậy, vì thỏa mãn dục vọng bản thân, chính là cưới vào một đống nữ nhân, sau đó đem họ nhốt ở trong lồng, để mặc cho họ tranh nhau, tương tàn, hại nhau.
"Cha của ta vì lợi ích của gia tộc, phải lấy đại nương ta vào cửa, nhưng người hắn thật lòng yêu thích là mẹ ruột ta, phụ thân cùng đại nương lập gia đình nhiều năm, mẫu thân ta thủy chung sống một mình chờ hắn tới cưới, cho đến khi phụ thân ta có đủ thế lực, có khả năng dẫn người con gái mình yêu vào của thì đứa con cả của đại nương đã mười tuổi."
Mười nămkhổ cực chờ đợi, rốt cuộc có đáng giá hay không? Mẹ ruột của hắn thật là ngu.
"Sau đó thì sao?"
"Mẹ ta vào cửa, đại nương ngoài mặt hiền hòa, sau lưng lại dùng đủ loại mưu kế, ý đồ mưu hại tánh mạng mẫu thân ta, mặc dù phụ thân ta hết sức bảo vệ, nhưng ít nhiều gì vẫn phảibị chút ít tai ương.
"Cho đến khi mẫu thân mang thai ta, nàng hiểu hơn ai hết, nếu tiếp tục lưu lại bên cạnh phụ thân ta, tuyệt đối không cách nào bảo toàn tánh mạng của ta, vì vậy khổ cực cầu khẩn phụ thân ta, để cho nàng rời khỏi cái nhà kia, phụ thân ta không bỏ được, nhưng vẫn hiểu điều mẫu thân tabăn khoăn không phải là giả, vì vậy đưa nàng ra khỏi phủ, thỉnh thoảng phụ thân sẽ tránh tai mắt đại nương, lặng lẽ tới gặp mẫu thân ta, cứ như vậy, mặc dù nhớ nhung đất khách, hai người lại bình an hạnh phúcqua nhiều năm."
"Nhưng trên đời này không có trứng không nứt, sự hiện hữu của các ngươi cuối cùng bị đại nương phát hiện?" Chắc hẳn phải như vậy, nếu không, vết thương khắp người hắn ở đâu ra?
"Đúng, mẹ ta hy sinh bản thân mình để bảo vệ ta, mà cậu ta tránh thoát tầng tầng giám thị, rốt cuộc cũng cứu được ta, nhưng hắn không thể đưa ta về nhà, bởi vì lúc ấy phụ thân bệnh nặng, cầm quyền trong nhà là đại nương, ta lưu lạc bên ngoài nhiều năm, phụ thân thủy chung cho là ta đã mất cùng với mẫu thân.
"Nhưng về sau hành tung của ta bị đại nương phát hiện, năm ấy ta mười tuổi, đại ca đã là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, hắn lo lắng phụ thân cưng chiều ta, để lại tất cả gia sản cho ta, liền phái địch thủ chung quanh ám sát, cậu không thể làm gì khác hơn là mang ta rời khỏi Đại Tề.
"Cậu đối với ta rất tốt, hắn dạy ta học,luyện võ, cũng tìm người dạy ta buôn bán, kiếm bạc trắng. Ta nhớ, tiên sinh dạy ta buôn bán từng nói qua, ‘ làm hoàng đế có cái gì tốt, người người ở trước mặt hoàng đế cúi đầu kêu vạn tuế, có thể có mấy người thật sự cam tâm thần phục? Nhưng bạc thì không như vậy, trên đời này ai cũng cam tâm tình nguyện cúi đầu trước mặt bạc’."
"Ta đồng ý lời nói của sư phụ ngươi." Thi Mẫn rất tôn trọng mà dùng lực vỗ tay. Ngày khác có cơ hội, nhất định phải bái phỏng vị kỳ nhân tầm mắt cao siêu trác tuyệtnày.
Hắn cười, chọc chọc trán của nàng, giễu cợt nói: "Ngươi là tiểu quỷ tiền."
“Về sau thế nào?” Nàng truy hỏi.
"Sau đó thì sao?" Nàng hỏi tới.
"Việc buôn bán của chúng ta ở bên ngoài phất triển, kiếm được một khoản bạc rất lớn. Sau khi ta liên tục thảo luận với cậu, quyết định đem khoản tiền kia ném ở Mạc Bắc, ở nơi này, chúng ta thành lập sự nghiệp, ta vốn không muốn trở lại Đại Tề , nhưng không muốn đả thương hổ, hổ lại muốn cắn người.