Chương 5-1: Thượng

“Tiểu Hạo! Chúng ta về rồi đây!”
“Tiểu Hạo! Mau ra đây, dì mua cho con hải sản mà con thích ăn nhất đây này!”
“Sách! Thế nào nhanh vậy?” Mấy người phụ nữ cứ hô to gọi nhỏ khiến Kỷ Tử Hạo nhất thời tức giận, không cam lòng đút tính khí lại vào trong quần.


“Cậu, mau đứng lên, các dì về rồi đấy!” Ôn nhu nâng nam nhân đang mềm nhũn dưới đất dậy, Kỷ Tử Hạo tay chân gọn gàng kéo lại quần cho hắn.


Giang Kiêu Long vừa mới thống khoái bắn tinh tay chân mềm nhũn đến thiếu chút nữa không đứng được, lay lắt dựa vào người thiếu niên để được dìu vào phòng khách.


“Ai da, Tiểu Long, mày ở nhà làm cái quỷ gì a? Chỉ là kêu mày quét tước nhà sau, mày thế nào cả một chút cũng không quét?” Chị hai Giang Mỹ Tuệ thấy tóc cùng áo quần của em trai mình dính vài phiến lá rụng, không khỏi nhíu mày.


“Đúng vậy, cái thằng nhóc này, thành thật mà nói, có phải mày lại lười biếng không chịu làm việc không?” Chị ba Giang Mỹ Lỵ cũng nhảy vào quở trách ké.
Giang Kiêu Long thấy ánh mắt nghiêm khắc của các chị, chột dạ không dám trả lời, chỉ căm hận trừng mắt liếc sang thiếu niên.


“Ai nha, Tiểu Hạo hảo tâm ở lại giúp mày, mày lại còn dám bất hảo trừng mắt với cháu nó, mày chán sống rồi à?” Chị tư Giang Mỹ Linh khôn khéo bắt được ánh mắt của em trai.
Hảo tâm giúp em? Nếu như thằng nhóc này thật sự hảo tâm thì chắc trời sập quá!


available on google playdownload on app store


Nhưng để không bị đám đàn bà này tụng kinh đến rớt cái lỗ tai, Giang Kiêu Long chỉ dám để ấm ức ở trong lòng vội vã phủ nhận “Không có a, em đâu có trừng nó đâu.”


“Đúng vậy, dì à, dì đừng hiểu lầm, cậu là liếc mắt đưa tình với cháu đấy mà!” Kỷ Tử Hạo cười ôm vai của nam nhân.
Giang Kiêu Long nghe vậy thiếu chút nữa thổ huyết!


“Được rồi, bớt náo loạn đi. Tiểu Hạo, con giúp cậu tiếp tục quét tước phòng ở. Mỹ Tuệ, Mỹ Lỵ, Mỹ Linh, mấy đứa mau theo chị vào phòng ăn, thời gian không còn sớm nữa, đợi chút nữa ba trở về thì sẽ cùng ăn cơm.” Giang Mỹ Cầm không hổ là lão đại trong nhà, lập tức đứng lên chỉ huy gọn gàng.


Mọi người kẻ trước người sau, việc chuẩn bị cơm trưa tại Giang gia sau khi Lão Gia trở về, rốt cuộc chính thức bắt đầu.
Một người tóc hoa râm, một lão nhân cao to ngồi ngay ngắn tại đầu bàn, một bàn thật dài bày đầy đủ phong phú món ngon các loại.


“Chúc ba phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn.” Bốn cô con gái đầu của Giang lão gia đồng loạt nâng chén chúc mừng.
“Ừ, tốt.” Giang lão gia nghiêm túc gật đầu.
“Chúc ông ngoại thân thể an khang, hài lòng như ý.” Kỷ Tử Hạo cũng nâng chén chúc mừng.


Giang lão gia vừa nhìn thấy đứa cháu đích tôn duy nhất của hắn, biểu tình lập tức biến đổi, cười toe toét “Ha hả, hảo hảo, tiểu Hạo ngoan. Được rồi, mọi người dùng cơm đi.”
“Cậu, cái này cho cậu.” Kỷ Tử Hạo gắp khối thịt quay ở giữa bàn cho nam nhân ngồi bên cạnh.


“Hanh, không cần bây đút, cậu tự gắp được.” Giang Kiêu Long trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm.


Đáng tiếc Giang lão gia tuy tuổi đã cao nhưng vẫn là tai thính, mắt tinh trong phút chốc đã nghe được lời nói của con trai, tức giận đến gầm lên giận dữ. “Giang Kiêu Long! Mày nói cái gì…Có gan thì nói lại tao nghe lần nữa xem nào!”


Đột nhiên bị ba rống giận, Giang Kiêu Long lại càng hoảng sợ trừng lớn mắt không dám nói tiếng nào.


“Nói a! Cái thằng này, mày định làm ba mày tức ch.ết đấy à? Tiểu Hạo là cháu trai tốt như vậy, mày thế nào không chịu hảo hảo quý trọng, cả ngày cứ nặng nhẹ với cháu nó, mày làm cậu như thế đấy à?”


“Ông ngoại, ông đừng giận cậu mà, đều là do cháu không tốt, cháu không nên lúc nào cũng khiến cậu tức giận, cậu ghét cháu như vậy cũng phải…” Kỷ Tử Hạo khổ sở cúi đầu, ngữ khí nghẹn ngào mà nói.


Thấy thiếu niên hành động có thể sánh bằng vua điện ảnh Áo Tư Tạp, Giang Kiêu Long há hốc mồm ngay tại chỗ, hoàn toàn đã quên việc phải nghĩ ra biện pháp diễn giải.


Giang lão gia cùng một đám phụ nữ vừa nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu lau nước mắt của thiếu niên, quả thực đau lòng muốn ch.ết, lập tức cùng vây lại, chửi Giang Kiêu Long như chửi chó!
“Giang Kiêu Long! Mày là người sao?”
“Giang Kiêu Long, mày rõ là đồ cầm thú, dám khi dễ tiểu Hạo, mày ch.ết chắc rồi.”


“Giang Kiêu Long, mày liệu hồn thì xin lỗi tiểu Hạo ngay đi, nếu không tao không tha cho đâu.”
“Giang Kiêu Long! Giang gia chúng ta không có người vong ân phụ nghĩa, không cười với cả cháu mình như mày!”


Tội nghiệp cho một người bên ngoài lúc nào cũng được mọi người kính ngưỡng, Giang đại đường chủ uy chấn giang hồ cứ như vậy bị một đám nữ nhân vây lấy tấn công, thật khóc không ra nước mắt.


“Được rồi. Đều không nói nữa.” Giang Lão gia hét lớn một tiếng “Tất cả là do thằng nhóc này không tìm được một cô gái tốt để mà quản giáo! Mỹ Lỵ, lần trước không phải có nhắc đến việc giới thiệu đối tượng xem mắt cho Tiểu Long Long sao? Con lập tức an bài chuyện đấy nhanh đi.”


“Vâng! Cứ để con lo.” Chị ba Giang Mỹ Lỵ vỗ ngực bảo chứng.
Xem mắt?  Giang Kiêu Long nghe được con mắt bừng sáng.
Ha ha, thật tốt quá! Ông đúng là ở hiền gặp lành mà.


Nghĩ đến phụ nữ mỗi lần tiếp xúc là nũng nịu, níu kéo khiến mình lại khôi phục nam tính oai hùng, Giang Kiêu Long quả thật mừng đến thiếu chút nữa nhảy lên hoan hô.
Kỷ Tử Hạo thấy dáng dấp mừng rỡ như điên của nam nhân, tức đến lạnh lùng cười.


Tưởng cháu để cậu đi tìm nữ nhân sao? Đừng có mà mơ.
“Ông ngoại, cháu nghĩ cậu không thích chủ ý này đâu.” Kỷ Tử Hạo cười đến thập phần “ôn nhu”, “Cậu, cậu nói phải không?”


Giang Kiêu Long đang muốn mở miệng phản bác, đột nhiên cảm thấy trên đùi cực kì căng thẳng, một “bàn tay ác ma” đang sờ soạng rờ rẫm đũng quần hắn.
Mẹ ơi, cái tên tiểu quỷ này muốn hại ông sao?
Giang Kiêu Long một chút đã chảy mồ hôi lạnh.


“Tiểu Long Long, con thế nào lại không nói câu nào a?” Giang lão gia không kiên nhẫn hỏi.
“Con…con nghĩ…”
Khóa quần của nam nhân đã bị kéo xuống đến phân nửa, nhìn vào nụ cười “ôn nhu” của thiếu niên, Giang Kiêu Long chỉ có thể rưng rưng mở miệng, “Con nghĩ…chính là không nên ba à!”


“Câm miệng! Không nên là thế nào? Mày đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, mày…!”


“Ông ngoại, cháu sẽ hảo hảo khuyên nhủ cậu. Ngày hôm nay là đại thọ của ông, sẽ không nên vì việc này  mà phiền não, cháu kính ông một chén nữa.” Kỷ Tử Hạo vội vã nói sang chuyện khác, cười cười giơ lên chén rượu.


Giang lão gia thấy cháu cưng tươi cười, cái gì cũng quên hết, quả nhiên không hề kiên trì “Ha hả, được được, không nói nữa, cạn chén.”
“Cả nhà cụng ly!” Một đám phụ nữ để phụ họa cho thiếu niên cũng bắt đầu ồn ào.


Vì thằng cháu trai ác ma mà mất đi cơ hội khôi phục nam tính bình thường ngay trước mắt, Giang Kiêu Long thay vì hoan hô tung hoành, thì chỉ có thể câm nín hỏi trời xanh, vì “tiểu đệ đệ” anh hùng lại không có đất dụng võ mà âm thầm rơi lệ…






Truyện liên quan