Chương 5-2: Trung

Sau khi hai người trở lại nhà, cả một buổi tối, Giang Kiêu Long bị thiếu niên dùng đủ các kiểu chơi, bị buộc phải khóc lóc thề thốt rằng trong lòng hắn tuyệt đối không mừng khi nghe tin xem mắt.


Bị làm cho ch.ết đi sống lại, nam nhân thiếu chút nữa xuống không được giường, nếu không phải do Hạ Vũ Thụy gọi điện đến kêu hắn đi làm hắn thật hận không thể ngủ hẳn ba ngày ba đêm.


“Lão đại, em tới rồi.” Giang Kiêu Long cực lực đè nén cái ngáp xuống, bước vào phòng của hội trưởng tổng bộ Vân Dật Hội, đặt mông ngồi xuống sô pha.


“Ha ha…Không thể nào, lại bị quần cả một đêm à?” Hạ Vũ Thụy vừa nhìn hai mắt gấu mèo rõ rệt trên mặt nam nhân, lập tức có chút hả hê cười ha ha.


“Giang đại đường chủ, để bản thiếu gia nhắc nhở anh” Hoắc Phi cũng khởi động náo nhiệt, ở một bên quan tâm mà nói, “Anh tuổi có còn trẻ trung gì nữa đâu, như thế nào lại không biết tiết chế ép xuống hết phía dưới, cẩn thận kẻo gãy cột sống nha!”


“Gãy cột sống chả là gì sất, tôi chỉ sợ là “đóa hoa nhỏ” của hắn mất đi co dãn mà thôi, đến lúc đó bị người ta ghét bỏ, thì có mà khóc không ra nước mắt nha!” Hạ Vũ Thụy chế nhạo cười.


available on google playdownload on app store


“Các chú nói bậy bạ gì đó?” Giang Kiêu Long tức khí đến nỗi hận không thể lao vào cho hai tên này hai cước, đáng tiếc xương sống thắt lưng cùng chân đều xuội xị, khí lực hoàn toàn không có.


“Được rồi, mấy người đừng…khi dễ Kiêu Long nữa.” Thẩm Quan Kiệu buồn cười nhìn bộ dáng đỏ mặt tía tai của nam nhân “Kiêu Long, cậu đột nhiên bỏ trốn đi, chuyện gì của Phi Long đường cũng đều là tôi cùng Hạ Vũ Thụy giúp cậu xử lý, thế mới nói, chắc chắn cậu phải cảm ơn bọn này à nha!”


Giang Kiêu Long nghe vậy không chút do dự liền lập tức cúi đầu “Hoắc thiếu gia, Hạ Vũ Thụy, xin lỗi, đã làm các người cực khổ.”


“Bộ tưởng xin lỗi một tiếng là được sao?” Hạ Vũ Thụy gian xảo trừng mắt liếc hắn “Tôi cứ liên tục phải tăng ca cuối tuần, không có thời gian làm cái gì sất, anh nói tôi nên tính sổ với ai đây?”


“Không sai, Giang đại đường chủ anh không có chút ý thức trách nhiệm nói đi là đi, bản thiếu gia không thể làm gì khác hơn là giúp anh giữ gìn trật tự. Hại tôi cùng anh rể hạn chế thời gian thân thiết. Trước đây mỗi ngày…ít nhất…ba lần, mà trong lúc này không thể làm gì khác hơn là sửa lại còn một lần, anh nói, phải bồi thường tổn thất của bản thiếu gia thế nào đây?”


“A? Thì…thì…” Giang Kiêu Long nghe được xấu hổ không ngớt, cả mặt đều đỏ.
Bất quá da mặt mỏng thì cũng có khối người.
“A Phi, câm miệng!” Thẩm Quan Kiệu quát to nhằm che giấu vẻ mặt xấu hổ của mình.


“Hi, em nói chính là sự thật a! Cưng dũng mãnh như thế, nói cho bọn họ biết thì có sao đâu. Hay nhất là để bọn họ đi tuyên truyền giùm, để mọi người đều biết lão đại của Vân Dật Hội lợi hại đến cỡ nào!” Hoắc Phi cười tủm tỉm ngồi trên đùi nam nhân, vô tư tiến lại hôn một cái trên mặt hắn.


“Thằng nhóc này…” Thẩm Quan Kiệu quả thật dở khóc dở cười.
“Giang đại đường chủ có nghe hay không? Anh nhìn bọn tôi thế thôi chứ thật ra hy sinh cho anh rất nhiều “tính phúc” nha, anh nói, phải bồi thường chúng ta thế nào đây?” Hạ Vũ Thụy bắt đầu từng bước ép sát.


“Tôi, tôi cũng không biết” Giang Kiêu Long phiền não nhìn hắn “Hạ Vũ Thụy, chú đầu óc sắc sảo, suy nghĩ giùm tôi đi.”
Trời ạ, chú em thế này không phải “dẫn hổ về nhà” sao, khác nào tự tìm đường ch.ết?
Thẩm Quan Kiệu bắt đầu trong lòng vì huynh đệ của hắn mà mặc niệm.


“Thật sự là, những chuyện này còn phải để tôi nghĩ hộ, rốt cuộc anh có thành ý hay không a?” Hạ Vũ Thụy giả vờ bất mãn vung hai tay.
“Tôi lạy chú, Hạ Vũ Thụy, chú biết tôi không giỏi suy nghĩ mà. Nghĩ giúp tôi đi, tôi van chú, tôi lạy chú.” Giang Kiêu Long vội vã gập người.


“Cái này a…” Hạ Vũ Thụy còn đang làm bộ không thèm hỗ trợ.
“Vũ Thụy, nói đại đi đừng màu mè nữa.”
Lão đại cũng phải lên tiếng, Hạ Vũ Thụy âm thầm thè lưỡi, nhanh túm ngay thời cơ.


“Được rồi, tôi cũng không làm khó dễ anh, là thế này, lữ quán Vân Dật Hội mới đầu tư gần đây nhất chuẩn bị khai trương, công tác chuẩn bị chỉ còn mỗi một việc, để cho anh tiến hành ha! Tôi cùng thiếu gia phải hảo nghỉ ngơi.”
“Hảo, giao cho tôi.”


“Tuy là một mình anh gánh vác chuyện này nhưng đây không phải chuyện đùa, anh nhất định phải tự thân “xuất trận” – tuyệt đối không được giao cho người khác làm thay!” Hạ Vũ Thụy thận trọng nói.
“Hảo! Không thành vấn đề. Cứ giao cho tôi.” Giang Kiêu Long vẫn cứng rắn tự tin vỗ ngực.


Sắp có trò hay xem rồi.
Hạ Vũ Thụy cùng Hoắc Phi nhìn thoáng qua nhau, trộm cười.






Truyện liên quan