Chương 1: Đào vong, đào vong
Cố Tích Triều đang lẩn trốn.
Đúng vậy, hắn đang lẩn trốn.
Hắn lẩn trốn mọi nơi có thể.
Hắn biết ngoài kia còn có thứ gọi là võ lâm chính đạo hiệp nghĩa đang đuổi giết hắn.
Hắn tránh được biên quan, tránh được U Châu, tránh được Bắc Vực, tránh được Giang Nam.
Hắn bỗng nhiên muốn cười.
Hắn nghĩ, có rượu có thịt nhiều huynh đệ, hoạn nạn bần bệnh không một người.
Quả nhiên, quả nhiên.
Hắn bỗng nhiên lại muốn tức điên lên.
Cố Tích Triều thật tuyệt mỹ.
Cố Tích Triều khi tức giận lại càng tuyệt mỹ.
Cho dù đang là kẻ đào vong, hắn cũng vẫn tuyệt mỹ như xưa.
Cố Tích Triều đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta thấy đã biết ngay là Cố Tích Triều.
Chính là lúc này Cố Tích Triều đang điên tiết.
Nguyên nhân hắn tức giận, đơn giản thôi.
Bởi vì hắn nhớ tới một người, một sự kiện.
Hắn nhớ tới Thích Thiếu Thương.
Tháng ngày đào vong thật vất vả, hắn hiện giờ, mới hiểu được tâm tình lúc đó của Thích Thiếu Thương.
Trên thế giới này, có thể không ai hiểu rõ Thích Thiếu Thương bằng hắn, cũng không có ai hiểu rõ tâm tình của Thích Thiếu Thương lúc này hơn hắn.
Bọn họ vĩnh viễn là tri âm —— điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng hắn vẫn điên tiết.
Bởi vì, hắn phát hiện, con đường lúc này của hắn, chính con đường lúc trước Thích Thiếu Thương từng đi.
Hắn lặp lại lộ trình của Thích Thiếu Thương.
Đuổi giết, đào vong.
Hắn tức giận, vì tên kia là Thích Thiếu Thương.
Tại sao hắn lại đi trên con đường của Thích Thiếu Thương.
Hắn từng nghe Vãn Tình nói qua một câu, chỉ khi thích một người mới có thể muốn trở thành người đó.
Trở thành hắn.
Có phải những chuyện muốn làm cùng hắn, đi con đường hắn đã từng đi?
Có lẽ, Cố Tích Triều nghĩ, hắn không phải tự nguyện muốn đi, hắn không cố ý muốn đi con đường của tên kia.
Chính là, hắn cũng không thể tự lừa gạt mình.
Mỗi thời khắc khốn khổ nhất, trải qua những cay cực không ai có thể trải qua, hắn luôn nghĩ, Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương cũng từng trải như vậy.
Cho nên hắn đã nghiệm ra tại đây.
Hắn không thể không thừa nhận, trên đường đào vong, là Thích Thiếu Thương, là Thích Thiếu Thương trong lòng hắn làm hắn có động lực nhẫn nhịn bươn trải.
Không phải Vãn Tình, không phải ai khác, dĩ nhiên là Thích Thiếu Thương.
Biên quan đại mạc dong duổi, là hắn, khương nhu (sáo Khương) đã oán hận cành dương liễu, không biết gió xuân còn có thể qua Ngọc Môn Quan lần thứ hai?
U Châu bình nguyên xuân về, là hắn, trong lúc tịch mịch phấn hoa bay vào nhà, ai nhẫn tâm ngồi xem thanh trúc kia biến thành quỳnh chi?
Giang Nam vùng sông nước lất phất mưa phùn, là hắn, khói sóng trên sông mờ ẩn bóng trời xanh, có thể say đến vấp ngã trong bức tranh họa hai bên bờ?
Cố Tích Triều say, hắn thật sự say.
Hắn say ngã vào Khai Phong Phủ, bên bờ sông Biện Lương —— ngã vào trung tâm quyền lực, người muốn bắt hắn đều ở trong này.
Có lẽ là bởi vì, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đạo lý này đơn giản nhất mà lại có lẽ vì hắn đã mệt mỏi rồi.
Giống Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch cũng từng đào vong.
Vương Tiểu Thạch đào vong ba năm, lại có đường về.
Hắn mệt mỏi, hắn tưởng niệm, nên hắn đã trở lại.
Mà Cố Tích Triều thì sao? Hắn mệt mỏi, hay vẫn tưởng niệm?
Mệt mỏi, tại sao lại phải động đến vết thương lòng này của hắn?
Tưởng niệm, lại là tưởng niệm ai kia?
Cố Tích Triều cười, Vãn Tình, đúng, chính là hắn nhớ Vãn Tình mà.
Nhưng giờ Tích Tình Tiểu Cư kia, chắc là không thể quang minh chính đại mà về.
Ngày đó bức vua thoái vị, hắn nói thiên hạ mặc tang phục, hắn huy kiếm chỉ thẳng vào kẻ nắm quyền lực tối cao kia, lại thương hại nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến.
Mà hắn hôm nay, có phải ngay cả ánh mắt thương hại cũng không ai thèm ban cho hắn hay không?
Hắn là ma đầu, kẻ bại hoại, thằng điên.
Khi hắn đang lẩn trốn, cũng nghe rất nhiều người giảng lại chuyện xưa, đuổi giết một trận, đại hiệp kia, thư sinh ấy.
Thư sinh ấy chính là mình sao?
Thư sinh người kia kể, là chính mình sao?
Bán bạn cầu vinh, tâm ngoan thủ lạt.
Đại khái, là chính mình đi.
Thích Thiếu Thương, đúng là chính mình đã phản bội hắn.
Cho dù hắn từng nhủ với mình, là Tướng Gia muốn giết hắn, không phải ta muốn giết hắn —— nếu không có nhiệm vụ này, ta thật tâm coi hắn là tri kỷ mà.
Chính là, nếu không có nhiệm vụ này, hắn làm sao gặp được Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều ở Biện Lương trải qua một đêm lòng nặng cảm giác mất mát, sương vương trên cánh cúc mới nở rơi bộp xuống mặt.
Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, mình vẫn là thư sinh thản nhiên tàn nhẫn trước gió cát biên quan sao?
Một người, chỉ khi sa cơ lỡ bước mới đánh giá được thời cơ tốt nhất của hắn.
Là sa đọa tinh thần sa sút hay nỗi thương tâm trong lòng?
Là khát vọng bay cao vĩnh viễn bất tử trong hắn?
Cố Tích Triều mặc dù đang đào vong, lại nghe mấy đại bang phái kinh thành lại phân chia thế lực lần nữa.
Hắn cũng thường thường nghe nói hắn —— hắn bây giờ là Kim Phong Tế Vũ Lâu Đại Lâu Chúa.
Đã không có bão cát biên quan, có phải hắn vẫn anh hùng khí khái như vậy?
Cố Tích Triều thở dài, hắn trong nháy mắt muốn biết một chuyện.
Hắn vẫn vận thanh sam, vẫn như trước.
Mà người kia, bỏ đi áo choàng vàng, hắn giờ hình dáng thế nào?
Có lẽ thời gian, nhất là thời gian đào vong, làm cho người ta hoài tưởng chuyện xưa.
Ngươi xem, ta trong lúc hoài niệm, cũng là hoài niệm cừu địch của ta—— Cố Tích Triều trong trẻo, lạnh lùng mà bĩu môi.
Hắn vẫn muốn biết, cừu địch của hắn giờ còn nghĩ đến hắn không?
Nghĩ muốn nghiền xương hắn thành bột?
Thế nhưng hắn lại biết, trong ba năm này, trong bao nhiêu người đuổi giết hắn, không có Thích Thiếu Thương.
Ngày đó trên đại điện, Thích Thiếu Thương tha cho hắn một mạng —— ngươi nghĩ ta là của hiếm hay sao? Cố Tích Triều thở dài một hơi trong lòng.
Hắn nghĩ, Thích Thiếu Thương không giết hắn, có lẽ là bởi vì Chư Cát Chính Ngã từng nói qua, “Năng sát nhân chi kiếm, chích bất quá thị lợi khí năng nhiêu nhân chi kiếm, dĩ chúc thần binh.” (Kiếm có thể giết người chẳng qua là kiếm tốt, nhưng kiếm có thể thu phục lòng người, chính là vũ khí thần kỳ)
Trang đại hiệp sống xa hoa? Cố Tích Triều nghĩ đến là thấy phiền toái.
Mặc dù ba năm chẳng phải ngắn ngủi, hắn nghĩ tới chuyện ngày đó, hận vẫn thấu tâm.
Không vì cái gì khác, chỉ vì Thích Thiếu Thương không giết hắn, lại còn nói câu nói kia, “Mạng Cố Tích Triều chỉ là đê tiện!”
Cho nên, hắn nhất định phải sống sót, mặc dù đào vong ba năm, cũng muốn sống sót.
Mặc dù mệt mỏi, cũng muốn sống sót.
Mặc dù chỉ vì tranh đấu với người kia một lần mà sống.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên hướng Thiên Tuyền Sơn mà trông.
Kia tòa Kim Phong Tế Vũ Lâu đứng sừng sững, tuy rằng hắn trông không tới, nhưng là hắn biết, nó ở nơi nào.
Hắn đang ở nơi nào. Thanh Bạch Hồng Hoàng Tượng Tị Tháp, hắn giờ đang đứng ở đâu?