Chương 14
Bám theo thang dây leo lên ngôi nhà cây, Tuyệt Sát đem con lợn rừng treo ngược lên cái móc bên ngoài.
Kỳ lạ… Tuyệt Sát bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, là cái gì chứ? Y trầm ngâm suy nghĩ.
“Mẫu thân!” Tuyệt Sát kích động hét to, hoảng hốt vọt vào trong nhà. Y không nghe thấy thanh âm khiến y chán ghét nhưng không thể từ chối, y không nghe tiếng Bích Ti gọi y ‘Sa Sa’, y không nghe thấy câu nói mỗi lần trở về đều nhất định sẽ được nghe. Mặc dù y không thích, nhưng nó đã trở thành thói quen rồi.
“Mẫu…” Không có! Y không cảm nhận được khí tức tồn tại của mẫu thân trong nhà.
Tuyệt Sát chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế, biểu tình hết sức bình tĩnh, so với trước kia càng lạnh lùng đáng sợ hơn nhiều. Mẫu thân có thể đi đâu chứ? Không phải bị ma thú bắt, kết giới không có dấu hiệu suy yếu hay hư tổn, trong nhà cũng không lưu lại khí tức của ma thú xâm nhập. Mẫu thân tự mình không thể rời đi, vậy khả năng duy nhất chính là bị người khác mang đi. Nhưng là ai chứ? Mang mẫu thân vì mục đích gì?
Kết cách!
Trong lòng Tuyệt Sát thầm gọi về khế ước thú của mình. Hôm nay y để Kết cách lại ngôi nhà cây, nếu mẫu thân bị người ta mang đi, nhất định nó sẽ đi theo.
“Kết cách!”
Gọi về nhưng không xuất hiện, chắc hẳn là do khoảng cách quá xa nên không thể cảm ứng. Bởi vì không biết trong lúc chờ đợi có thể xảy ra thêm biến cố gì hay không, Tuyệt Sát rơi vào đường cùng đánh gọi to, cưỡng chế triệu hồi Kết cách điểu.
“Oa!” Kết cách điểu từ xuất hiện từ giữa khoảng không.
Cưỡng chế triệu hồi chính là phương pháp triệu hồi nhanh nhất khi khế ước thú ở quá xa chủ nhân, thế nhưng nó cũng tạo ra thương tổn. Khoảng cách càng lớn, tinh thần chủ nhân càng chịu nhiều thương tổn.
“Mẫu thân ở đâu?” Tuyệt Sát hỏi.
Sắc mặt y lúc này tái nhợt, trán đổ ròng ròng mồ hôi lạnh, ánh mắt cũng có chút tan rã. Xem ra khoảng cách giữa Tuyệt Sát và Kết cách điểu không ngắn, cho nên cưỡng chế triệu hồi mới tạo thành thương tổn lớn như vậy trên tinh thần y.
“Oa! Oa! Oa!”
“Là nam nhân gặp mấy hôm trước lúc săn lang độc, đã tìm thấy mẫu thân đang ở trong nhà.” Theo từng chữ từng chữ nói ra, sắc mặt Tuyệt Sát càng trở nên âm trầm.
“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan! …A!” Trong cơn giận dữ, Tuyệt Sát căm hận quát lên, tay nắm chặt thành quyền ngồi bật dậy. Thế nhưng ngay lập tức y đã cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã ngược xuống ghế.
“Hộc… Hộc… Hộc…” Tuyệt Sát chống tay lên mặt bàn, há to miệng thở dốc.
Sau hơn mười phút tịnh tâm vận công điều tức, sắc mặt y rốt cuộc đã khá hơn nhiều, tuy rằng vẫn còn có chút tái nhợt.
“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Tuyệt Sát lẩm nhẩm nguyền rủa cái tên này. Y vận công, từ cửa sổ nhảy xuống, “Kết cách, dẫn đường đến chỗ mẫu thân!”
“Oa!” Kết cách điểu kêu to một tiếng, cũng lao ra ngoài cửa sổ.
……
“Hộc… Hộc… Hộc…” Tiếng thở dốc không ngừng cùng sắc mặt tái nhợt đều cho thấy trạng thái thân thể không tốt của Tuyệt Sát, thế nhưng y không hề có dấu hiệu tạm ngừng bước chân, ngược lại tốc độ còn tăng thêm. “Kết cách, nhanh lên!”
“Oa!” Kết cách điểu kêu to, lập tức bay nhanh hơn. Là khế ước thú, nó đương nhiên biết rõ trạng thái thân thể của chủ nhân không tốt, nhưng động vật cuối cùng vẫn là động vật, chỉ biết ưu tiên cho mệnh lệnh của chủ nhân.
Dừng chân trước vách đá cao ngất, Tuyệt Sát trông qua có vẻ vô cùng nhỏ bé.
“Hộc… Hộc… Hộc…” Tuyệt Sát tựa vào vách đá chống đỡ thân thể, sắc mặt tái nhợt thở dốc giống như sắp ngất xỉu đến nơi. Y không nghĩ tới cưỡng chế triệu hồi sẽ tạo nên tác dụng phụ mạnh mẽ như vậy, từng đợt cảm giác choáng váng không ngớt trào lên, khiến y gần như không chịu nổi nữa.
“Kết cách, mẫu thân ở trong căn nhà màu đen ngay phía trên đúng không?” Tuyệt Sát yếu ớt hỏi. Cho dù thân thể kêu gào kháng nghị, nhưng y cũng không dự tính thay đổi quyết định.
Không có bất cứ kẻ nào hoặc bất cứ chuyện gì có thể thay đổi quyết định của chính mình, đây là nguyên tắc không bao giờ thay đổi của sát thủ Tuyệt Sát!
“Oa! Oa!”
“Quả nhiên ở phía trên, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Tuyệt Sát hung hăng gào to, nhưng y không lập tức trèo lên vách đá mà ngồi xuống xếp bằng vận công điều tức.
Muốn từ trong tay nam nhân kia đoạt lại mẫu thân, nhất định phải có trạng thái tốt nhất. Y là một sát thủ vĩ đại, cho dù biết rõ phần thắng không nhiều cũng phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ.
Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Tuyệt Sát một lần nữa đứng cạnh vách đá. Lúc này, sắc mặt y so với khi nãy đã có thêm chút sáng sủa hồng hào. Đề khí vận công, Tuyệt Sát thi triển khinh công nhảy lên vách đá, theo chỉ dẫn của Kết cách điểu y không tốn chút công sức nào tìm được điểm đặt chân, trèo về phía đỉnh núi.
Quá trình trèo lên đỉnh núi tuy là không gặp trở ngại, thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có gì nguy hiểm. Chẳng biết đã bao nhiêu lần, hòn đá Tuyệt Sát đặt chân không chịu được sức nặng của y mà sụp đổ. Nếu không nhờ Tuyệt Sát khinh công siêu phàm có thể chuyển nguy thành an, nói không chừng còn chưa cứu được Bích Ti thì đã vùi thân ở vách núi này rồi.
Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan hoàn toàn không biết việc làm của hắn sẽ khiến Tuyệt Sát rơi vào nguy hiểm. Hắn chỉ biết rằng, vì Bích Ti, Tuyệt Sát nhất định sẽ đến tìm mình. Hắn thật không ngờ, Tuyệt Sát lại chọn con đường gần nhất nhưng cũng là con đường nguy hiểm nhất. Bởi vì hắn vốn không biết, Tuyệt Sát không phải thiếu niên nhỏ bé như trong mắt hắn, mà là một nam nhân trưởng thành mang linh hồn của đệ nhất sát thủ.