Màn sương trắng xóa buông lên rừng trúc, những giọt nước lóng lánh đọng trên lá như pha lê. Khung cảnh mơ hồ đó bỗng nhiên tan biến bởi hàng ngàn ngọn đuốc đỏ rực.
"Tiểu Bạch muội có ở đó không?" Nó lao nhanh vào bụi tre và gọi lớn.
---
Trạch Hiên ngăn mọi người lại: ""Dừng lại! Cô ấy vô tội, cô ấy sẽ không làm hại ai đâu"
"Tránh ra...tránh ra..."
"Đừng nói nhiều, lôi tên này ra"
Một kẻ hung hãn vung con dao xuống nhưng Trạch Hiên bất ngờ lao đến đỡ lấy.
Những giọt máu tí tách rơi xuống khiến cho bộ lông trắng trẻo đẫm máu tươi.
Trạch Hiên lúc này không thể bảo vệ được cô nữa.
“Các ngươi dám làm hại đến người ta yêu.”
Trạch Hiên lại lao đến, giọng yếu ớt:”Chạy đi..Tiểu Bạch..muội mau chạy đi.”
“Trạch Hiên.”-Nó nhìn hắn lần cuối rồi vun vút phóng đi như làn gió, từng bước đều nhẹ nhàng, tưởng chừng như vô hình, xuyên suốt khiến tất cả đều sửng sốt.
“Trạch Hiên, đời này kiếp này muội phụ huynh, muội nguyện xin trả ở kiếp sau.”
---
Duyên nợ kiếp trước người còn nhớ?
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch Lan"
Hoa nở đua sắc, người kiều diễm.
Bạch Lan, Nguyệt dạ, tuyết Sơn Nguyên.
Dẫu để ông trời chia đôi lứa.
Kiếp này trùng phùng hẳn là duyên.