Chương 21

Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ngồi trên ghế dựa, tay phải chống cằm, ngón trỏ tay trái tùy ý gõ nhẹ trên tay vịn. Nụ cười mỉa ung dung mà mê người của hắn, từ trong ánh mắt của mỹ nữ tóc đen mắt đen đứng trước mặt Khả Lạp, bao nhiêu mê luyến không thể che giấu đều có thể nhìn ra.


“Khả Lạp, nàng là ai?” Đôi môi duyên dáng của Lam Đức khẽ mở, thanh âm từ tính động lòng người phun ra, khiến cho mỹ nữ tóc đen trước mắt tâm tình nhộn nhạo.


A! Khải Tư Lan tộc trưởng đang nhìn ta mỉm cười. Trong mắt mỹ nữ tóc đen không còn bất cứ thứ gì khác, tất cả đều bị hình ảnh của Lam Đức chiếm lĩnh, hận không thể lập tức nhào vào lòng hắn, hoàn toàn quên đi nam nhân trước mắt là thế nào đa tình, lại như thế nào vô tình. Những nữ nhân từng yêu Lam Đức, kết cục cuối cùng là thế nào bi ai?


Thế nhưng, mỗi người phụ nữ yêu hắn tựa hồ đều quên cả. Tâm của các nàng đều đặt trên người nam nhân tựa như thiên thần, chỉ nhìn thấy ưu điểm của hắn. Và đây cũng là điểm đáng thương nhất của các nàng.
“Là Gia Mật Lạp công tước tặng cho tộc trưởng.” Khả Lạp trả lời.


Để lấy lòng tộc trưởng, đám quý tộc kia không có cách nào là không dùng, số mỹ nữ dâng cho tộc trưởng nhiều vô số kể. Bất quá, song hắc mỹ nữ vẫn là nhìn thấy lần đầu, e là do nghe nói gần đây tộc trưởng đi khắp nơi thu thập song hắc thiếu niên.


“Gia Mật Lạp công tước sao?” Hình như đã từng giao dịch khoáng thạch với Khải Tư Lan gia, Lam Đức hồi tưởng. Hừ! Tin tức của gã cũng nhanh nhẹn thật, bất quá tựa hồ không chính xác lắm.


available on google playdownload on app store


Lam Đức đem lực chú ý phóng tới trên người mỹ nữ tóc đen. Song hắc sao? Nhìn nàng, trong óc hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh song hắc thiếu niên kia – tinh linh tắm máu dưới đêm trăng, thế nhưng hơi thở lại không hề tanh mùi máu.


“Nàng, lại đây!” Lam Đức ra lệnh, rơi vào tai mỹ nữ tóc đen lại giống như biến thành tiếng gọi người yêu ngọt ngào.
“Khải… Khải Tư Lan tộc trưởng!” Mỹ nữ tóc đen đi đến trước mặt Lam Đức, mang theo nụ cười xấu hổ nhìn hắn chăm chú.


“Lại đây!” Lam Đức ra lệnh lần nữa, chính mình cũng ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt ve gò má của nàng, ngón tay đảo quanh một vòng xung quanh hốc mắt chứa đựng con ngươi màu đen, tay kia hất hất mái tóc đen.


“Khải… Khải Tư Lan tộc trưởng!” Mỹ nữ tóc đen kích động đến mức nói không nên lời, trầm mê trong sự ôn nhu của hắn, nàng dường như rơi vào mộng đẹp do chính mình dệt nên.


“Màu đen, sắc thái ám dạ…” Lam Đức ôn nhu nói khẽ, nụ cười trên mặt càng thêm mê người, “Ha, nàng như vậy cũng có thể gọi là sắc thái ám dạ?” Ngữ khí ôn nhu đột nhiên thay đổi, nụ cười vẫn như trước, thế nhưng lại khiến kẻ khác cảm thấy từng đợt hàn ý toát ra từ dưới đáy lòng.


“Khải Tư Lan tộc… tộc trưởng…” Mỹ nữ tóc đen ngây ngẩn cả người, bị sự thay đổi đột ngột của hắn làm cho kinh sợ.


“Màu sắc ô uế như vậy mà cũng có thể gọi là sắc thái ám dạ sao?” Lam Đức chán ghét nhìn vào mắt nàng, màu sắc kia giống như một thứ hỗn tạp của tất cả những thứ không sạch sẽ, căn bản không thể so sánh với sắc thái của đôi mắt đen đã khiến hắn


không cách nào dời mắt đi, hoàn toàn dung nhập vào trong đêm tối.
“Màu sắc ô uế này, thế nhưng dám gọi là màu đen?” Nụ cười lạnh băng đi cùng nhãn thần tàn nhẫn khiến cho Lam Đức thoạt nhìn tựa như ác ma dưới địa ngục.


“Khải…Khải…” Mỹ nữ tóc đen trân trối nhìn nét mê hoặc đã biến mất trong đôi mắt Lam Đức, thứ còn sót lại chính là vô hạn khủng bố. Bắt gặp nụ cười ác ma quyến rũ, đôi đồng tử màu đen đột nhiên co rút, “A–”


Mỹ nữ tóc đen gục trên mặt đất kêu thảm, hai tay ôm lấy mắt trái, thống khổ không gì sánh được, dòng máu đỏ tươi theo khe hở ngón tay chảy ra. Dưới chân nàng, một khối hình tròn lăn lông lốc, chính là nhãn cầu đẫm máu.


Ngồi trở lại ghế dựa, tiếp nhận khăn tơ tằm trắng Lôi Địch Á dâng lên, Lam Đức chùi sạch vết máu trên tay, khóe mắt ngẫu nhiên liếc qua nữ nhân đang quỳ rạp dưới mặt đất kêu gào thảm thiết, trong mắt ngoại trừ chán ghét vẫn là chán ghét.
……


Rời khỏi bờ sông, Tuyệt Sát một đường chạy như bay về Khải Tư Lan bảo. Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, nếu là bình thường thì trước khi mặt trời xuống núi, y nhất quyết không trở lại. Thế nhưng hôm nay thật sự là bị Bá Lợi chọc đến phát bực, nếu y còn tiếp tục ở cạnh hắn, nói không chừng sẽ có lúc y nhịn không được mà giết hắn.


Hơn nữa, dưới tình trạng như vậy y chẳng những không thể tu luyện mà còn khả năng bị tẩu hỏa nhập ma. Tuyệt Sát là người thông minh, đương nhiên sẽ không bỏ công đi làm những chuyện vô ích.


Trở lại Khải Tư Lan bảo, bước ngang đại sảnh chủ trạch, Tuyệt Sát liền ngửi thấy mùi máu tươi, ngay sau đó lại cảm nhận được khí tức của nam nhân kia. Nghĩ đến hiện giờ chính mình đang sống chung dưới một mái hiên với hắn, Tuyệt Sát nhíu mày, thần sắc chán ghét nói không nên lời là dành cho nam nhân kia, hay là dành cho sự vô dụng của bản thân.


“Sát!” Lam Đức mở miệng gọi lại thân ảnh chuẩn bị bỏ đi. Từ lúc Tuyệt Sát vào cửa, lực chú ý của hắn chưa bao giờ rời khỏi người y, đương nhiên không có khả năng bỏ qua những thay đổi trên gương mặt y.


Nhìn thấy y lộ rõ thần sắc chán ghét, đáy lòng Lam Đức lướt qua chút tình cảm hờn giận cùng cảm giác mất mác. Thế nhưng chính hắn cũng không hiểu rõ, tại sao tự nhiên lại hờn giận, và mất mác là từ đâu đến.


Nghe tiếng Lam Đức gọi, Tuyệt Sát bất đắc dĩ dừng chân, xoay người lại đối mặt với hắn. Kỳ thật, y không nhất định phải để ý tới hắn, cứ như vậy mà rời đi cũng chẳng sao, thế nhưng y vẫn lựa chọn đứng yên tại chỗ. Bởi vì nếu cứ bỏ đi như vậy, sẽ khiến cho y có cảm giác lâm trận bỏ trốn. Cảm giác này rất không thoải mái, y là Tuyệt Sát, nhất quyết không thể có hành vi nhát gan như vậy, nhất là ở trước mặt nam nhân kia.


“Mấy hôm nay ngươi đang làm gì, Sát?” Đi đến trước mặt Tuyệt Sát, Lam Đức đã đem chuyện mỹ nữ tóc đen vứt ra sau đầu.
“Liên quan gì, tới ngươi.” Tuyệt Sát lạnh nhạt đáp, từ trước đến nay y đối với Lam Đức đều không có chút hảo cảm nào.


“Mặc kệ nói như thế nào, ngươi đều là… ờ, khách của ta. Đương nhiên ta phải quan tâm đến hành tung của ngươi.” Lam Đức thiếu chút nữa đã thốt lên ‘ngươi là con của ta’, cũng may kịp thời sửa miệng.


Lam Đức hiểu rõ, thiếu niên trước mắt này có bao nhiêu phản cảm dành cho mình, hay muốn nói là căm thù cũng không sai… Tuy là có điểm đáng tiếc, nhưng phàm là sự việc đều phải tiến hành theo trình tự, đặc biệt là nếu con mồi nhạy bén của ngươi càng mạnh mẽ, ngươi lại càng phải cẩn thận, không thể nóng vội được.


“Hừ! Bộ ngươi, không biết?” Tuyệt Sát hừ lạnh hỏi lại, y không tin Lam Đức hoàn toàn không biết gì về hành tung của y.


Bỏ qua Bá Lợi một bên không nhắc, mỗi ngày có bao nhiêu kẻ theo dõi bám theo y đến rừng rậm Bầu Trời, bao nhiêu kẻ bị y cố ý dụ dỗ đến sào huyệt ma thú, táng thân dưới móng vuốt sắc bén của bọn chúng, nam nhân này hẳn là so với y còn rõ hơn.


“Lôi Địch Á! Truyền lệnh xuống, đem toàn bộ những kẻ theo dõi rút về.” Lam Đức ra lệnh cho người đứng phía sau. Đối với thiếu niên trước mắt này, hắn càng nhìn càng cảm thấy hứng thú, không chỉ phát hiện ra đám người hắn phái đi, hơn nữa còn dám nói thẳng trước mặt hắn!


“Vâng! Thuộc hạ lập tức truyền lệnh xuống, chính là…” Mệnh lệnh của tộc trưởng không thể không theo, thế nhưng Lôi Địch Á vẫn thấy lo lắng. Hắn nhìn ra được, Tuyệt Sát không đơn giản… Cứ nhìn việc y nhiều lần cho rơi đám người theo dõi, cộng thêm cứu sống huynh đệ Đạt Y dưới tay ma thú thì biết. Mức độ nguy hiểm của thiếu niên này là không thể tìm ra, nhưng dù sao y vẫn là một nhân tố không thể xác định.


“Không cần chính là. Đám lâu la kia thực chất chẳng có tác dụng gì, nếu đã không có giá trị sử dụng thì hủy diệt cũng tốt, cứ để lại thật quá mức phí phạm.” Lam Đức không để cho bất cứ ai phản kháng mệnh lệnh của mình, hắn không phải không biết đến mấy bản báo cáo, số người không cẩn thận bị ma thú phát hiện mà ch.ết, kì thực đều do thiếu niên kia cố ý dẫn dụ, đây ắt hẳn là phương thức phản kháng của y!


“Vâng, thuộc hạ biết.” Lôi Địch Á đáp lời, không khỏi vì đám người kia rơi lệ đồng cảm. Bọn chúng đều là những tinh binh trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thế nhưng trong mắt tộc trưởng, cái ch.ết vẫn không đáng một xu.


–Sợ là ngay đến bọn họ, trong mắt nam nhân tựa như thần thánh này, bất quá cũng chỉ là những quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, một khi không còn giá trị lợi dung, kết cục cũng chẳng thể tốt đẹp hơn. Nếu vẫn muốn được ở bên nam nhân, bọn họ chỉ có cách là không ngừng nâng cao năng lực bản thân, biểu hiện cho hắn thấy bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng.






Truyện liên quan