Chương 34
“Ai nha!! Xem ra đêm nay chúng ta phải ăn ngủ dã ngoại rồi, Tuyệt Sát!” Nhìn thấy ca ca nhà mình đậu xe ngựa bên bờ sông, Mỗ Nặc hết sức bi ai.
“Được rồi, đừng ở đó oán giận nữa, nhanh đi kiếm chút củi về nhóm lửa đi!” Y Nặc ra lệnh cho đệ đệ nhà mình.
“Đã biết! À, Tuyệt Sát, ngươi có muốn đi kiếm củi với ta không?” Mỗ Nặc chờ mong nhìn về phía Tuyệt Sát, lại phát hiện y đã đi vào rừng.
“Tuyệt Sát, ngươi đi đâu vậy? Đừng đi lung tung, coi chừng gặp nguy hiểm!” Mỗ Nặc lo lắng gọi, nhưng Tuyệt Sát làm như không nghe, cứ thế bước đi.
“Tuyệt Sát!” Mỗ Nặc lo lắng muốn chạy theo, nhưng lại bị ca ca nhà mình ngăn cản, “Lão ca…”
“Y không cần chúng ta lo lắng đâu, y so với chúng ta còn mạnh hơn.” Y Nặc nhắc nhở đệ đệ nhà mình.
Quan tâm tắc loạn, cũng chỉ có gã đệ đệ ngốc nhà mình mới có thể nhìn không ra, Tuyệt Sát căn bản không muốn bọn họ làm phiền y. Y đồng ý làm bạn đồng hành cùng bọn họ, đây đã là bất ngờ lớn nhất đối với Y Nặc rồi.
“Thế nhưng…” Tuy biết Tuyệt Sát rất mạnh, nhưng Mỗ Nặc vẫn quan tâm.
“Không sao đâu. Ngươi đi kiếm chút củi về nhóm lửa, cẩn thận đừng đi xa quá. Ta ra bờ sông xem thử có bắt được cá không, ta đoán chắc ngươi cũng chẳng muốn ăn mớ lương khô này.” Y Nặc cười nói.
“Được rồi, ta đã biết!” Lo lắng nhìn theo hướng Tuyệt Sát biến mất, Mỗ Nặc ủ rũ tiến vào phía bên kia cánh rừng.
“Phù…” Thu phục xong đệ đệ nhà mình, Mỗ Nặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
……
Phừng phừng!
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt phát ra thanh âm tí tách, mấy con cá nướng trên ngọn lửa này cũng tỏa ra mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng giờ phút này Mỗ Nặc lại chẳng thèm ăn chút nào.
“Lão ca, sao Tuyệt Sát còn chưa về? Chắc không xảy ra chuyện gì chứ?” Mỗ Nặc liên tiếp nhìn về phía khu rừng, lo lắng hỏi.
“Chắc là… không đâu!” Y Nặc trả lời bằng giọng không mấy chắc chắn.
“Lão ca ngươi nói xem, khu rừng này có thể có ma thú không, Tuyệt Sát có phải đã gặp ma thú không?” Càng nghĩ, Mỗ Nặc lại càng thêm lo lắng, càng thêm hoảng hốt.
“Rừng rậm vùng này không nghe đồn có ma thú lui tới, ngươi đừng nôn nóng như vậy, đợi thêm chút nữa xem.” Y Nặc trấn an đệ đệ nhà mình, tuy rằng chính cậu cũng bị Mỗ Nặc làm cho khẩn trương hẳn lên.
“Đợi thêm chút nữa!?” Mỗ Nặc vừa lẩm bẩm vừa nhìn về phía cánh rừng, bỗng nhiên ánh mắt sáng bừng lên, “A! Tuyệt Sát, ngươi về rồi!” Cậu vọt tới bên cạnh y, “Sao đi lâu dữ vậy? Có gặp phiền toái gì không?”
Tuyệt Sát không trả lời, nhét vật phẩm trong tay mình vào tay Mỗ Nặc, đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống.
“Đây là…” Nhìn thứ Tuyệt Sát đưa cho mình, thì ra là hai con thỏ hoang mập ú, Mỗ Nặc hai mắt phát sáng: “Lão ca, đêm nay chúng ta có món ngon rồi!”
“Ngươi đó… Muốn ăn món ngon còn không mau đem tụi nó đi xử lý một chút, không lẽ ngươi muốn ăn thịt sống?” Thấy đệ đệ nhà mình đã khôi phục thái độ bình thường, Y Nặc cũng thoải mái mở miệng.
“Vâng!” Mỗ Nặc đem theo hai con thỏ hoang tiến về phía bờ sông, “Tuyệt Sát, ta nói cho ngươi biết, tay nghề của lão ca nhà ta là hạng nhất đấy!”
Tuyệt Sát vẫn trầm mặc như trước, cầm lấy con cá đã nướng xong lên ăn. Y mặc kệ ngon hay không ngon, thức ăn chỉ cần có thể lấp đầy bụng là đủ rồi.
Đêm khuya, ngọn lửa dần dần tàn lụi… Cảm thấy có chút lạnh, Tuyệt Sát liền bỏ thêm mấy thanh củi vào trong đống lửa.
Nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, y biết hai huynh đệ kia đã ngủ say. Không còn ánh mắt kẻ khác, khuôn mặt y dưới ánh lửa hiện ra mấy phần mệt mỏi, mấy phần tiều tụy.
“Phù…” Khe khẽ thở dài, Tuyệt Sát đi đến bên cạnh bờ sông, nhẹ nhàng tát nước lên mặt. Nước sông ban đêm rất lạnh, hàn ý như băng giá khiến người ta tỉnh táo.
Cần phải nghĩ ra biện pháp, bằng không cơ thể rất nhanh sẽ không chịu nổi. Màn đêm yên tĩnh vốn là thứ Tuyệt Sát yêu thích nhất, y nghĩ mình sinh ra chính là để tồn tại trong bóng tối âm thầm, buổi đêm có thể làm cho y an tâm, chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày, y sẽ chán ghét khi màn đêm buông xuống.
Dùng ống tay áo lau đi vết nước trên mặt, biểu cảm Tuyệt Sát âm tình bất định, giống như ảo não giống như phẫn hận. Đứng thẳng người dậy, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa rũ xuống, ngón tay khi lướt qua vầng trán hơi dừng lại… Nơi vầng trán trơn nhẵn kia, dải băng màu bạc quấn quanh bao năm đã không còn thấy tăm hơi.
“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Căm hận phun ra cái tên khiến y hận đến thấu xương, Tuyệt Sát chỉ cảm thấy tràn ngập lửa giận không thể nào phát tiết, chân khí trong kinh mạch không thể dịch chuyển, tựa như muốn phá nát cơ thể thoát ra.
“Không thể tha thứ, không thể tha thứ! Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan…” Móng tay cắm sâu vào da thịt, y thì thào tự nói. Cực lực kiềm chế phẫn nộ trong lòng, một loại phẫn hận không cách nào giải thoát.
“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Tuyệt Sát chưa bao giờ muốn giết một người như vậy, không phải vì nhiệm vụ, không quan tâm hậu quả.
Nếu như trước đây y chỉ muốn tấn công Lam Đức, để hắn cũng phải gánh chịu một chút sỉ nhục hắn từng ban cho y. Như vậy hiện tại, y chính là muốn tự tay chấm dứt sinh mạng hắn, cho dù là ôm nhau cùng ch.ết.
——
“Tộc trưởng, vừa nhận được tin tức, La Lam thiếu gia hiện ở cùng hai vị thiếu gia của Hải Nhân Tư gia, trước mắt đang trên đường đi tới học viện Bối Sa Tạp Lợi.” Đứng trước mặt Lam Đức, Tây Gia Lữ báo cáo cho hắn nghe về hành tung của Tuyệt Sát.
Nhưng càng nhìn Lam Đức, trong mắt hắn lại càng hiện thêm mấy phần bất an. Hắn không dám chắc cho Lam Đức biết hành tung của Tuyệt Sát rốt cuộc là tốt hay xấu. Nhưng nếu có chút quyền lựa chọn, hắn e là hắn sẽ lựa chọn giấu diếm!
Hắn rất tôn kính Tuyệt Sát, tuy y chỉ là một thiếu niên, nhưng sau Lam Đức, y chính là người thứ hai khiến hắn nguyện ý cúi đầu.
Hắn thần phục Lam Đức bởi vì sự vương giả quyết đoán, cùng với sức mạnh cường hãn áp đảo. Còn đối với Tuyệt Sát, hắn cũng kính nể từ tận đáy lòng, rất muốn biết một thiếu niên như vậy phải trải qua bao nhiêu tôi luyện mới có được năng lực đó.
“Lui xuống!” Nhận được tin tức muốn biết, tâm tình Lam Đức rất tốt.
Tựa hồ để chúc mừng, hắn tự rót cho mình ly rượu, đem đến trước cửa sổ, vừa ngắm trăng vừa nhấm nháp một mình.
“Biết không, Sát!? Ta thật sự rất nhớ ngươi…” Giống như thân ảnh tưởng niệm đang hiện ra ngay trước mắt mình, Lam Đức thâm tình nói.
“Rất nhanh, ta sẽ đi tìm ngươi. Chờ ta, Sát!” Một ngụm uống cạn ly rượu, đem dải băng màu bạc cầm trong tay đặt lên môi khẽ hôn, tựa như chủ nhân của nó, ôn nhu mà nóng cháy.
Đây là thứ duy nhất Tuyệt Sát lưu lại, vào buổi tối trước hôm y rời đi, do Lam Đức tự tay tháo xuống.
“Không biết Sát có tìm được thứ khác thay thế không?” Lam Đức khẽ hỏi người hiện không tồn tại, “Bất quá không sao cả, có tìm bao nhiêu thứ thay thế đều không quan trọng, chỉ cần không ai có thể thay thế vị trí của ta trong lòng Sát.”
Lam Đức mỉm cười, xinh đẹp, ôn nhu… Nguy hiểm!
Hắn hiểu rất rõ, hiện giờ trong lòng Tuyệt Sát chẳng những chán ghét mà còn oán hận chính mình. Nhưng vậy thì đã sao chứ, phải biết rằng hận cũng là một loại tình cảm cần dùng đến trái tim, là thứ tình cảm duy nhất có thể so sánh với tình yêu, càng hận thì càng không thể lãng quên, càng chứng minh rằng trong lòng Tuyệt Sát, địa vị của hắn là không thể thay thế.
Không có yêu, tình nguyện hận, Lam Đức cho rằng như thế. Mặc dù là hận, nhưng cũng là người duy nhất khiến y dùng đến tình cảm, là người duy nhất lưu lại trong đáy lòng y, là người duy nhất bắt y để tâm.
Vì vậy, khiến Tuyệt Sát hận mình, Lam Đức vui vẻ chịu đựng.
“Hy vọng đêm nay có thể bước vào trong mộng của ngươi, Sát của ta!”
…….
“Oa~~~ Ý, sao ngươi thức sớm vậy, Sát!?” Duỗi thẳng người, Mỗ Nặc xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, tiến về phía Tuyệt Sát ở cạnh bờ sông.
“Ừ.”
“A a! Tuyệt Sát đúng là rất có tinh thần, ngủ trễ hơn bọn ta mà lại dậy sớm hơn.” Đối với y, Mỗ Nặc tựa hồ có điểm sùng bái ngấm ngầm, y làm bất cứ chuyện gì đều có thể khiến cậu thán phục.
“Chuẩn bị nhanh lên một chút, sắp đi rồi!” Y Nặc ở đằng sau gọi lớn hai người.
“Biết rồi, lão ca! Thật tình, vừa mới tỉnh ngủ, cần gì gấp gáp như vậy?” Mỗ Nặc lẩm bẩm oán giận, ngồi xổm xuống bờ sông bắt đầu rửa mặt.
“Đừng có than thở, dọc đường đi chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian rồi. Nếu còn chần chừ thêm nữa, Bối Sa Tạp Lợi sẽ khai giảng mất!” Dụi tắt ngọn lửa tàn, đem mấy vật dùng cần thiết bỏ lên xe ngựa, Y Nặc răn dạy đệ đệ nhà mình.
“Có gì quan trọng đâu! Chúng ta vốn đâu phải đến Bối Sa Tạp Lợi để đi học, sớm hay muộn chẳng phải đều giống nhau ư!?” Mỗ Nặc không rõ ca ca nhà mình nóng vội như vậy làm gì, bọn họ không thật sự cần đến Bối Sa Tạp Lợi, chỉ học nửa năm là đủ rồi!
“Nói bậy bạ gì đó!! Phụ thân đã nhắn tin cho viện trưởng Bối Sa Tạp Lợi, bảo chúng ta sẽ tới dự buổi tiệc khai giảng. Ngươi có lý nào lại muốn phụ thân trở thành người thất tín?” Thấy đệ đệ nhà mình chẳng hề quan tâm, Y Nặc không tin đem gia gia nhà mình ra nói, cậu còn có thể không nghe lời.
“Được rồi, biết rồi, lão ca cứ toàn đem lão ba ra bắt nạt người ta thôi.” Mỗ Nặc tức giận nhưng lại không biết làm sao, ai kêu cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lão ba nhà mình!
“Ha ha!” Y Nặc cười không đáp. Không còn cách nào, ai kêu chỉ có phụ thân mới có thể khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời!
“Xong chưa?” Không có hứng thú nghe hai huynh đệ thân thiết khắc khẩu, Tuyệt Sát chờ đến mất kiên nhẫn, thúc giục.
“Xong rồi, có thể lên xe.” Y Nặc vội nói.
Chờ hai người vào thùng xe rồi, Y Nặc mới nhảy lên xe. Biết sao được, ai biểu cậu là người duy nhất biết đánh xe. Cậu cũng không dám trông cậy vào đệ đệ nhà mình, cậu vĩnh viễn không quên được kinh nghiệm về lần duy nhất để cho Mỗ Nặc đánh xe. Bộ dáng thê thảm của cậu khi ấy, ngẫm lại vẫn còn thấy sợ trong lòng.
Về phần Tuyệt Sát, Y Nặc càng không muốn chạm đến nỗi đau của người ta, sao cậu có thể kêu người mù cả hai mắt đi làm chuyện như vậy chứ?