Chương 5

Edit: Mui-Mui
Beta: Miêu Hầu
Dạ đề nghị đi uống trà, Đậu Đậu muốn đi bar, Hồ ly muốn đi hát. Ồn ào một trận, cuối cùng chúng ta quyết định, đi uống trà trước, sau đó đi hát, xong ra ăn cơm chiều rồi vào bar.


Vốn tưởng vậy là ok rồi, ai biết vấn đề uống cái gì lại phải phân vân chọn lựa, cuối cùng tìm được một chổ được được, muốn uống cái gì liền có cái đó, 2 cô gái gọi ra một đống đồ ăn ngọt. Mọi người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi, bắt đầu nói chuyện qua lại. Còn bàn về chuyện trong game, Phi ngư cũng bị Đậu Đậu dụ vào game chơi. Hai người họ nói chuyện trông rất vui, còn nhắc tới cái gì hắc bạch vương đạo, công thụ linh tinh toàn những từ ngữ ta không hiểu nổi.


Ta trời sinh không hợp với chuyện ca hát, âm lượng không đầy, mỗi lần đi ktv đều chỉ ngồi chơi. Chín người chúng ta vừa chui vào một phòng cỡ trung, ta liền kiếm một góc ngồi xuống, Dạ cũng ngồi theo ta, ta không thể hát, Dạ cũng không hát ngồi nói chuyện cùng ta. Bởi vì ktv rất ồn, cho nên khi hai chúng ta nói chuyện ngồi rất gần nhau, dường như có thể cảm giác được tầm mắt của y dừng lại trên người ta.


Ngồi hát đến khuya mọi người mới chịu thôi, Dạ đi ra ngoài tính tiền, chúng ta cũng không khách sáo làm gì. Bất chợt Đậu Đậu chạy đến chổ ta thần bí hỏi, “Mặc Mặc, ngươi cảm thấy em họ ta sao, bộ dạng thế nào?”
“Không tệ a.” Ta thành thật trả lời.


“À, À ~” Đậu đậu đầy thâm ý gật gật đầu.“Nếu ngươi là nữ sinh, hẳn sẽ thích tuýp người như y?”
Ta nhíu nhíu mày, bị vấn đề của nàng làm cho choáng váng. “Ta cũng không phải nữ sinh thì làm sao biết được. Ta đối với nam nhân không có hứng thú.”


“Chậc~” Đậu Đậu có chút thất vọng chậc một tiếng rồi chạy tới chỗ Phi ngư. Sau đó hai người bắt đầu nhìn sang chỉ chỏ lão Tam cùng Thiên Thiên.
Bọn con gái thật sự rất kỳ quái, ta không thể không nói, nhìn bộ dạng lão Tam bị Hoa khôi tr.a tấn, ta thật sự có phần tức giận.


available on google playdownload on app store


Lúc vào quán bar, ta đã muốn đứng không vững, vài người liên hợp lại rót rượu chuốt ta. Dạ đi tới giúp ta một tay. Mặt y dán sát bên ta, ta cảm giác y ở bên tai ta nói gì đó, nhưng dường như nghe không rõ, đầu rất đau.


Làm sao về được kí túc xá ta cũng không rõ, chỉ biết say rượu thật sự rất mệt. Lúc tỉnh dậy trời đã xế chìu, đầu gần như muốn vỡ ra.
Điện thoại vang lên, có lẽ là Dạ, ta ngọ ngoạy hướng ra bàn.
“Alô, xin hỏi có Tịch Tĩnh ở đó không?”


Tìm Tịch Tĩnh? Biết số điện thoại của bọn ta, đem lão Tam gọi là Tịch Tĩnh, chỉ có Hoa khôi mà thôi, nhưng là……“Ngươi là Hoa khôi?” Ta thử hỏi hắn, nhưng, đây rõ ràng là giọng của một cậu nhóc mà.
“Ân, là MoMo sao, ta là Hoa Hoa.”


“Ngươi…… Ngươi như thế nào lại…… Ngươi không phải……” Ta trong lúc nhất thời không biết nên dùng ngôn từ nào để hình dung sự kinh ngạc của mình.
“MoMo, Tịch Tĩnh đâu?”


Ta quay đầu nhìn lão Tam, đại khái là muốn mượn rượu giải sầu, nên ngày hôm qua lão uống cũng không ít. Vì vậy mà điện thoại reo cũng không đánh thức được lão.


Ta đứng bên cửa sổ ngơ ngác nhìn ra ngoài, lỗ tai bỗng nghe tiếng lão Tam gào thét, “Sao ngươi có thể làm vậy, ngươi là đồ lừa đảo!” Ta không có quay đầu nhìn lại, ta nghĩ có lẽ lão không hy vọng ta nhìn thấy biểu tình của lão lúc này. Hẳn là rất thương tâm cùng tuyệt vọng.


“Ta không tin, ta không tin!” Tiếng la thất thanh sau đó là tiếng điện thoại bị nện thật mạnh xuống, tiếp theo là thanh âm đồ đạt bị đạp đổ. Ta muốn trấn an cảm xúc của lão, nhưng lão căn bản không cho ta tới gần. Bàn tủ trong phòng, thứ gì có thể ném được lão đều ném hết. Ta lôi lão Tam kéo đến giường lão Tứ, trông lão như một con mèo bị thương, ta thật sự sợ lão làm tổn hại chính mình. Ta ôm lão Tam, lão dùng sức giãy dụa, tay nện trên tường, trên bức tường trắng lập tức để lại những vết máu, ta bắt lấy tay lão, kiềm hãm sự tự do của lão. Lão Tam hung hăng ở trên cổ ta cắn một mảnh, lúc ấy ta đau đến chảy cả nước mắt.


Đúng lúc đó, lão Tứ từ ngoài về, trong tay ôm một gói to, không thèm nhìn cảnh vật hỗn độn xung quanh, liền nhìn thấy lão Tam ghé vào vai ta.


“Các ngươi đang làm gì vậy? Chơi trò Brokeback Mountain à? Vừa rồi Phỉ Phỉ kéo ta đi coi phim này xong.” Lão Tứ một câu liền đụng trúng chỗ đau của lão Tam, lão liền cầm di động ném vào lão Tứ.


Tới lúc bị di động chọi trúng đầu mới cảm thấy tình huống có gì đó không đúng. Cảm xúc vui vẻ cùng Phỉ Phỉ uống café tâm tình vừa nãy cũng vỡ vụn mất.


Lúc này khuôn mặt lão Tam đầy nước mắt, nhìn lão như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy đau lòng. “Mặc Mặc, vì sao chứ.” Lão Tam ở trong lòng ta khóc nức nở, ta không thích nam nhân khóc, cũng không phải bởi vì cái gọi là “Đàn ông không dễ dàng rơi lệ”, chính là cảm thấy nữ nhân khóc rất đẹp, còn nam nhân khóc bộ dáng thực ghê tởm, bất quá lão Tam thì khác, lão khóc rất đẹp.


“Tại sao không, trò chơi cũng chỉ là trò chơi, không có thật. Trong game nhân yêu cũng có rất nhiều, ngươi xem lão Tứ chẳng phải cũng là nhân yêu sao. Thông suốt đi.”


“Không, Mặc Mặc, vì sao, vì sao ta biết Hoa Hoa là nam nhân, nhưng ta vẫn không thể buông hắn ra được, ta vẫn thật sự rất thích hắn.” Nước mắt lão Tam không còn chảy nữa, mà từng giọt từng giọt nhỏ xuống.


“Hoa là nam?” Lão Tứ kêu lên một tiếng, còn muốn nói gì đó, bị ta trừng mắt một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Buổi tối ba đứa bọn ta ra quán net cả đêm, lần đầu tiên ta cảm thấy tâm tình phức tạp như vậy.


Chúng ta vừa vào cửa, Dạ liền thấy bọn ta, bởi vì ngày mai thứ bảy, cho nên hôm nay có rất nhiều người chơi đêm, bọn ta đến gần chỗ Dạ tìm máy. Dạ chỉ một chỗ kế bên y bảo ta ngồi, ta cũng không có cự tuyệt.


Vào game tìm được đám bọn Dạ, còn có Đậu Đậu, nàng là một người lùn chuyên thu thập, bộ dáng thực đáng yêu. Ông xã trong game của nàng là  Bá V chủ, là người có cấp bậc cao nhất server. Đã tới cấp 50. Hơn nữa nghe nói còn có phòng làm việc riêng, chuyên buôn bán tiền trong game. Chưa kể còn ở cùng thành phố chúng ta, sở hữu một gia tộc riêng, tên là [Đằng Long].


[Bộ dạng lão Tam xem ra rất khủng bố a.] Dạ ở trong game gửi mật ngữ cho ta. Tuy rằng lão Tam ngồi khá xa, nhưng là trực tiếp nói thành lời, lỡ lão nghe được thì không hay lắm.
[……] Ta đánh một loạt dấu chấm tròn cho y.
[Ngươi gửi mấy hạt vừng này cho ta làm gì? Xảy ra chuyện gì vậy?] Dạ nói xong, quay qua liếc ta một cái.


[Ân, Hoa Khôi gọi tới rồi, là một nam sinh.]
[Ôi trời, lừa dối tình cảm anh em ta à? Hắn thế nào, giết hắn đi!!!] Ta nhìn thấy Dạ nhíu mày.
[Ngươi bao nhiêu tuổi? Tính đóng vai côn đồ sao? Hoa Khôi ở Tứ Xuyên đó, ngươi đi mà diệt.]


[Ai…… thì ta nói rồi đó, chỉ có đồ ngu mới muốn PK với người thật.]
[Chỉ mong thời gian có thể làm phai đi tất cả.] Ra thở dài.
“Mẹ nó! Có người cướp quái của ta. Mấy thằng ngốc [Đằng long]. Mấy anh nhanh nhanh trở về thành, lẹ lên đi!! Md, mất mặt quá.” Hồ ly mắng chửi.


Md: Mẹ pà nó… ụ á…chó á…nói chung là chửi thề đó






Truyện liên quan