Chương 7
Edit: Mui-Mui
Beta: Miêu Hầu
Rồi Dạ kêu chúng ta vào đánh quái tiếp, khoảng nửa giờ sau, Hoàng Tộc lại kéo 30 người tới, đứng ở trước cửa, Dạ bảo chúng ta chuyên tâm đánh quái đi, không để ý tới bọn chúng, không cần động thủ làm gì, nếu có người dám chủ động giết chúng ta, hắn sẽ bị đổi màu nick ngay.
Cứ như vậy, chúng ta tiếp tục đánh, mà bọn chúng cũng không dám chủ động đánh chúng ta, song phương cứ thế giằng co, rồi bọn chúng bắt đầu cùng chúng ta cướp quái. Chúng ta đối với quái mới xuất hiện này với bọn chúng rõ ràng hơn, bọn họ căn bản thắng không nổi, Thủ lĩnh đám người đó nói,“Có bản lĩnh thì các ngươi đừng có đi, ta cứ dây dưa như thế.” Dạ nói, “Dây thì dây.” Cứ như vậy, bọn ta vẫn cướp đánh, bất quá đại đa số người đứng ở cửa vẫn ngây ngốc.
Cứ như thế đánh suốt mấy tiếng đồng hồ, nhiều người trong số chúng cảm thấy nhàm chán nên cũng rời đi. Chờ phần lớn rời đi hết, chỉ còn lại vài người cũng không làm được gì, nên cũng bỏ đi luôn. Phòng lại trở về là của chúng ta. Tuy rằng bọn chúng không làm gì được chúng ta, nhưng Dạ vẫn cảm thấy nhân lực chúng ta không đủ, ít người sẽ chịu thiệt. Vì thế có ý muốn nhận thêm người, nhưng y không tính nhận bừa, nếu đã nhận tất nhiên phải nhận tinh anh.
Chúng ta vừa đánh một lát trong bao phòng kia, lại có thêm một nhóm đi vào đánh quái, ta tự hỏi, bình thường cũng đâu thấy phòng này đắc khách lắm, như thế nào hôm nay lại có nhiều người tới viếng thế.
Chúng ta giống trước nói phòng này có người rồi, nhưng tên thích khách đi đầu nhóm nói, “Phòng này cũng không phải của mình ngươi.”
Ta tốt tính nói: “Người anh em, phòng này bọn ta tới trước mà, sao ngươi không tìm phòng khác đi.”
Tên thích khách này lì thật, tên y như người, Cuồng Duệ (rất lì), mỗi lần nhìn thấy mấy cái tên như vậy, ta liền có một cảm giác, thiệt là oắc con. Hơn nữa còn là một thằng oắc con thúi. Hắn nói với ta: “Lão tử ta với ngươi không phải anh em, hôm qua bọn ta dùng phòng này, bằng không các ngươi đi tìm phòng khác đi.”
Hồ Ly tính tình bộp chộp, nhảy vào động thủ, vừa lâm trận đánh nhau, đội ngũ đối phương lập tức ngủm mất 3 người, chỉ còn lại một thích khách một ɖú em.
Tên thích khách vừa bị bọn ta giết xong thì đã được bạn ɖú em trong đội cứu sống. Đại khái bị chúng ta giết 4,5 lần gì đó, cộng thêm vừa rồi bị người ta đánh hội đồng, nên trong lòng mang uất hận, nhân dịp này đem chúng ta ra làm chỗ trút giận.
Liên tục bị giết 4,5 lần, Cuồng Duệ không dám động thủ nữa. Hồ Ly chạy lên giết hắn cùng bạn ɖú em. Tên của Hồ Ly liền bị đổi sang màu đỏ, chúng ta liền giúp hắn đánh quái tẩy nick, Game thủ bị nick đỏ chỉ có 2 phương pháp để làm trắng nick, 1 là bị giết ch.ết, 2 là sát quái. Bạn ɖú em kia sau khi bị giết liền hồi thành ngay, chỉ có tên thích khách vẫn nằm lại không đi, miệng không ngừng mắng chửi Hồ Ly. Một lát sau, tên thích khách kia gọi người tới giúp, người này tất cả chúng ta đều quen thuộc, lão Tam há hốc mồm tại chỗ.
Hoa Khôi ngơ ngác đứng ở cửa, tên thích khách kêu hắn: “Bà xã lại đây giúp ta, hôm nay ta không tin…”
“Hoa…… Hắn là ông xã ngươi?” Lão Tam đánh ra một câu.
“Tịch Tĩnh, đã lâu không gặp.” Hoa không trả lời câu hỏi của lão Tam, vào phòng, dùng Phục lạp quyển cứu thích khách sống lại.
Thích khách vừa được Hoa cứu sống, lập tức lao vào tính giết Hồ Ly. Lão tam liền quăng mấy cái Tử vong chi đánh tới thích khách.
“Các ngươi đừng đánh nữa được không?” Hoa Khôi năn nỉ.
“Bà xã đừng có quản, mặc ta!! Ta không tin không giết được hắn, CAO!”
“Mở miệng một tiếng bà xã hai tiếng bà xã, Thật nhìn không ra người có sở thích này nha? Tìm một thằng đàn ông về làm vợ cũng hay nhỉ!” Lão tam nói.
Nhìn tới những dòng này của lão, chúng ta nhịn không được quay đầu nhìn. “Có quá đáng rồi không?” Thiên Thiển kều kều tay lão Tam.“Tốt xấu gì cũng từng là người quen, đừng có tuyệt tình quá chứ.”
Tên thích khách kia bắt đầu mắng lão tam, “Mẹ nó, bà vợ già ngươi mới là gay! Có gì thì kiếm ta đây này, mắc cái JB hay chi mà mắng bà xã của ta.” Cuồng Duệ tức điên.
JB: lão nhị, tiểu đệ đệ
“Ồ ~ Hoa Khôi, ngươi thật có mĩ lực nha, giả gái rất vui sao? Thấy có những kẻ ngốc đối tốt với ngươi. Cảm thấy rất đắc ý sao?” Lão Tam tiếp tục châm chọc chua chát Hoa Khôi.
“Lão Tam, ngươi không cần phải như vậy?” Ta nói, ta vẫn nhớ rõ những gì lúc trước lão Tam từng nói với ta, bộ dạng lão lúc này đây, chẳng lẽ lão đối với Hoa Khôi dù chỉ một chút cũng không thể làm bạn được nữa sao?
Lão Tam không để ý đến chúng ta, còn tiếp tục ở đánh ra dòng chữ: “Hoa Khôi, ngươi nói cho ông xã ngươi biết đi, chính miệng ngươi nói, ngươi nói ngươi là nữ, ta tuyệt đối sẽ không nói thêm gì nữa.”
“Ta là nam, là nam, thế nào? Ngươi vừa lòng chưa! Lúc ta với ngươi ở cùng một chỗ ta chưa từng nói ta là nữ, là chính ngươi hiểu lầm, ngươi thấy ta chướng mắt tới vậy sao? Ngươi không phải muốn ép ta rời khỏi trò chơi này chứ? Ta đi là được chứ gì!!” Hoa Khôi đánh xong đoạn chữ, liền hồi thành.
Cuồng Duệ cũng hồi thành, có phần cảm thấy rất mất mặt, trước khi đi còn nói vọng lại: “Các ngươi chờ đó.”
Ta quay đầu mình lão Tam, lão gục mặt trên bàn, chúng ta cũng không dám gọi, ta có phần đoán không ra tâm tư của lão. Nhưng mà bỗng nhiên ta cảm thấy Hoa Khôi thật đáng thương. Ta PM cho hắn.
[ Hoa, còn ở đó không?]
[ Còn đây.]
[Ta muốn thay Tịch Tĩnh xin lỗi với ngươi.]
[Không cần đâu, là ta không tốt, hắn nói đúng mà. Là ta đê tiện, ta chính là trời sinh chỉ thích đàn ông, ta đi là được mà.]
Sau đó ta trầm mặc, ta không biết phải nói gì cho tốt. Hoa trời sinh là gay, đại khái chính là hi vọng ở trong game, có thể có được một chút cảm giác của nữ nhân. Dù sao đây cũng là giấc mộng không thành của hắn. Ta bỗng nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương.
[Hoa, không cần bỏ đâu, muốn chơi thì cứ chơi đi. Không cần phải để ý tới Tịch Tĩnh, đợi lát nữa ta nói chuyện với hắn.] Ta thật sự không biết nên khuyên hắn như thế nào, ta không thích hễ có chuyện lại nói lời bỏ cuộc hay đại loại thế.
[MoMo, ngươi thật tốt, kỳ thật các ngươi không biết ta thống khổ thế nào đâu. Sở dĩ ta vẫn chơi trò chơi này, là vì ta có thể nhớ lại khoảng thời gian ở bên Tịch Tĩnh, sau này ta mới quen Cuồng Duệ, nên chơi chung với hắn, hắn thích ta, nhưng ta chưa từng đồng ý làm bà xã của hắn, nhưng mà Tịch Tĩnh cũng không nên nói ta như vậy. Tịch Tĩnh hắn……] Hoa khôi ngừng một hồi lâu rồi mới đánh tiếp [ Thì ra hắn ghét ta như vậy. Nếu sớm biết như vậy ta đã không ở lại, có thể giữ được những hồi ức đẹp trước kia là đủ rồi.]
Ta xem mà lòng rất khó chịu, chẳng lẽ nói bởi vì ta thuộc chòm sao Song Ngư, cho nên mới đa sầu đa cảm. Ai, ta gọi là lão Tam lại, đem những lời Hoa Khôi đã nói, cho lão xem.
Lão Tam xem xong trở về vị trí cũ, không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, ta thật không biết hắn suy nghĩ cái gì nữa.
Dạ hỏi mọi người muốn luyện cấp tiếp không, chúng ta nói đi, lão Tam lại nói không đi, muốn yên tĩnh một chút.
Nhưng luyện được hai giờ đồng hồ, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, muốn gọi mì gói ăn. Lão Tam bỗng nhiên nói, hắn cũng muốn ăn. Thoạt nhìn trông lão cũng không phải muốn ăn lắm, ta cảm thấy ta sắp bị lão làm cho thần kinh rồi a.