- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65: Phiên ngoại : Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng — Chiêu (Hoàn Nhan Liệt thiên)
- Chương 66: Phiên ngoại : Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng — Không thể khống chế? Trầm luân (Thích Thiếu Thương thiên)
- Chương 67: Phiên ngoại : Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng — Tức Hồng Lệ thiên
- Chương 68: Phiên ngoại : Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng — Lễ mừng năm mới
- Chương 69: Phiên ngoại : Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng — Cố Tích Triều thiên
Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng
Ngàn ngọn đèn trong đêm khuya
Nghịch Thủy Hàn đồng nghiệp văn
Thật không ngờ rằng thập thất hoàng tử của Kim quốc là Hoàn Nhan Chiêu lại là Cố Tích Triều. Đến khi Thích Thiếu Thương tìm ra được hắn, hắn có biết bao nhiêu thương tổn, vết thương trên người còn chưa nói tới, ánh mắt hắn là ánh mắt của người đã chết tâm. Nhân sinh có ngũ khổ, sinh tử khổ, cầu bất đắc khổ, oán tăng hội khổ, ái biệt ly khổ, ngũ âm sí thịnh khổ, mà ngũ khổ này hắn đều đã nếm trải qua. Thích Thiếu Thương muốn bảo hộ hắn, nhưng phải làm thế nào mới có thể cứu một người đã sa vào trầm luân, con đường trước mắt đã sớm chỉ có bi thương và thù hận?
Trích đoạn:
Nam tử mặc áo tím thấy thế, đi nhanh lên trên từng bước, kéo ống tay áo của hắn. Trên cánh tay trắng nõn đã nổi lên kinh lạc tím đen, hơn nữa càng dễ thấy.
“Kinh mạch nghịch chuyển, không đến một khắc sẽ toàn thân bạo liệt mà chết.” Hắn bình tĩnh nói, đẩy tay người kia ra, cẩn thận lau tay, như là mới vừa chạm cái gì không sạch sẽ, “Hết thuốc chữa.”
“Kinh mạch nghịch chuyển?” Nam tử áo trắng cau mày lặp lại, ánh mắt dừng ở trên người thư sinh có thái độ như thể mọi thứ đều không quan trọng kia. Hắn vẫn ngã trên mặt đất, không thấy chính mình chật vật ra sao; sắc mặt trắng bệch, khả hắn cũng không để ý; phía trên,...... Đó? Vệt hồng? Một vệt hồng? Phải dấu hôn?!
Nhanh chóng đem hắn kéo tới trên mặt đất, kéo vạt áo hắn...... Quả nhiên, còn càng nhiều dấu hôn cùng với chỉ ngân che kín toàn thân! “Ngươi cùng người hoan lạc? Người nọ là ai? Là ai phá đồng tử thân của ngươi? Là ai hận ngươi như vậy? Hại ngươi như vậy?”
~*~
Thích Thiếu Thương lẳng lặng nở nụ cười, tuy rằng vẫn mỏi mệt, lại kiên định như trước, vô cùng kiên định, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không buông tay! Ta thà tự tay giết hắn, cũng sẽ không buông hắn.”
Tích Triều, ta chờ ngươi, vô luận bao lâu, ta cũng chờ. Chính là, đừng để ta chờ lâu lắm được không?
Nhận xét: Khóc ròng. Nhặt đất đá ném anh Thích. Anh làm cái gì mà không bảo hộ ái nhân của anh cho tốt, để người ta bị hành hạ bi thảm thế kia!:((
Truyện ngược luyến, phi thường ngược luyến. Có cảm giác như đọc Nam nhân dã hội lưu lệ, mà có lẽ còn hơn. Nếu không phải vì cái kết hạnh phúc viên mãn thì đọc xong truyện này chắc tâm trạng bị dìm mất mấy ngày.
Truyện tên là Ngàn ngọn đèn trong đêm khuya. Thật sự phải đọc hết mới hiểu được cái tên này. Ấn tượng sâu sắc với hình ảnh của ngọn đèn trong truyện. Thích Thiếu Thương đã vì Cố Tích Triều mà ngày này qua ngày khác, đến thành thói quen, rối cuộc đã bao lần châm ngọn đèn trong đêm khuya?
Thật lâu lắm rồi mới có một truyện khiến bản thân phải động tâm như vậy.