Chương 16: Phiên ngoại [ nhất ] tiết đàn cùng tử giai
Mùa xuân ở Băng thành tới muộn rất nhiều so với Yến kinh.
Chợt ấm lại lạnh, làm cho người ta rối rắm.
Nhưng mà, trong tẩm cung Bắc Bình hầu lúc này, còn có hai người đang quyến luyến trong đêm xuân tiêu ấm áp…
“Trời sáng rồi, ngươi nên lâm triều đi!” Lăng Tử Giai đẩy đẩy Tiết Đàn, chuẩn bị xoay người xuống giường.
Vừa mới ngồi dậy, đã bị một đôi tay rắn chắc hữu lực hoàn trụ, trực tiếp ngã vào vòng ngực rộng lớn kia…
“Chuỵên triều đình đã có Vương Thiếu Khiêm.” Mắt Tiết Đàn còn không thèm mở, ôm giai nhân trong lòng ngọt ngào nói.
Tử Giai muốn tránh thoát, lại không cách nào tránh ra, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Tiết Đàn.
“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều…” Tử Giai tựa đầu trên vai Tiết Đàn thở dài, bất đắc dĩ nói.
Tiết Đàn cười cười mở mắt ra, khẽ hôn lên trán y một cái, gợi lên cằm y, ái muội nói: “Đây còn không phải do ngươi mê hoặc quân vương sao?”
Tử Giai đô khởi miệng, giận dỗi cãi lại: “Ta không muốn làm yêu phi, chẳng lẽ ngươi muốn làm một tên hôn quân?”
Tiết Đàn mạnh mẽ xoay người một cái, miệng thiếp thượng bên tai y, ôn nhu nói: “Hôn quân là vì không có người đáng giá tín nhiệm, triều cương mới có thể bị đảo điên. Thế nhưng Thiếu Khiêm sẽ không phản chủ, triều chính giao cho hắn, ta còn lo lắng cái gì?” Tiết Đàn nói xong, hai tay cũng bắt đầu không an phận xâm chiếm toàn thân Lăng Tử Giai…
“Ách a…” Tử Giai phát ra một tiếng rên rỉ, hai tay vô lực cố gắng đẩy ra thân hình người kia, nhưng làm sao đẩy ra? Mắt thấy sẽ bị hắn mãnh liệt tiến công chiếm đóng, Tử Giai chỉ có thể một bên thở gấp, một bên mở miệng gian nan nói: “Thánh nhân có viết… Lúc thiếu thời… ân a, sắc, sắc giới… không thể, a a… không thể – miệt mài…”
“Ta cũng không phải thánh nhân…” Tiết Đàn thở hổn hển, tiếng nói trầm thấp: “Chỉ cầu, thừa hoan thị yến vô nhàn hạ…” Vừa nói, vừa tiếp tục động tác còn dang dở.
Lăng Tử Giai cảm thấy có một vật thể cứng rắn đang đỉnh giữa hai chân mình, giống như nóng lòng muốn xỏ xiên qua thân thể mình… Thế công như vậy sao y có thể ngăn cản? Lúc động tình, y không khỏi đặt hai tay lên lưng Tiết Đàn, chủ động hôn lên môi hắn, cũng nhận nụ hôn nhiệt tình của đối phương…
“A… A a… Ân…”
“Ách… ân…”
Thanh âm hai người, một yêu kiều một trầm thấp, thanh thanh hoan ái quanh quẩn bên trong…Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triềuThừa hoan thị yến vô nhàn hạ
Xuân tòng xuân du dạ chuyển dạ
Mặt trời đã lên cao, Vương Thiếu Khiêm nhìn ngai vàng Bắc Bình hầu vẫn trống trơn…
Hôm nay hắn đã vất vả quản lý triều chính…
Thật quá đáng! Thiếu Khiêm nhịn không được mắng trong lòng.
Ngày nào cũng vậy, sự vụ lớn nhỏ trong triều đều giao cho hắn xử lý.
Hai vị kia ngược lại cả ngày nịch ở trong phòng phong lưu khoái hoạt…
Sau khi bãi triều, hắn còn phải phê duyệt tấu chương, thường xuyên bận rộn đến khuya…
Làm lụng vất vả cả ngày, cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi…
Đến buổi tối, gió lạnh thấu xương giống như tiểu đao hướng trên người đâm tới. Vương Thiếu Khiêm kéo thân hình mệt mỏi chuẩn bị hồi phủ mình, lúc đi ngang qua tẩm cung Bắc Bình hầu lại ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Tiết Đàn gắt gao ôm cánh tay, tay run run gõ cửa, cầu xin: “Tử Giai, ngươi mở cửa đi! Nếu không mở cửa, ngươi phải thủ tiết a!”
“Chuyện đó cũng không liên quan đến ngươi!” Thanh âm sắc bén như đao, làm cho Tiết Đàn lại run lên.
Vương Thiếu Khiêm thấy thế cố nín cười, tiến lên trêu chọc: “Vương gia thật đúng là tinh lực dư thừa, đêm hôm khuya khoắc còn ngại bên trong quá nóng, đi ra ngoài hóng gió a?”
“Vương Thiếu Khiêm, ngươi…” Tiết Đàn quay lại trừng hắn, tức giận không nói nên lời.
“Ai nha nha, đêm xuân khổ đoản a!” Vương Thiếu Khiêm không chút e ngại gương mặt đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi của Tiết Đàn, tiếp tục trêu chọc: “Nếu ta nhớ không lầm, Vương gia đã ba ngày không rời tẩm điện đi? Vì sao tối nay lại nỡ bỏ giai nhân phòng không chiếc bóng a?”
“Ta…” Tiết Đàn một câu cũng không nói nên lời, thật muốn xông lên phá nát cái mồm của hắn.
Ngươi nói xem nửa đêm, hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn bị “phu nhân” của mình đuổi ra ngoài, sao hắn có thể chịu được a a a…
Huống chi, đùa giỡn phu nhân của mình cũng phạm pháp sao? Phạm pháp sao? Phạm pháp sao?
Tuy nhiên, hắn sao lại không biết xấu hổ mà nói trước mặt Vương Thiếu Khiêm? Bởi vì hắn cả ngày nhốt mình trong phòng cùng phu nhân hắn triền miên, rốt cục phu nhân hắn bị hắn triền đến nỗi cảm thấy phiền, đã đem hắn đuổi ra ngoài cửa…
Nghĩ đến hắn đường đường là Dự Thân vương công tử Đàn, ở bên ngoài là người đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ở nhà lại thành một trượng phu sợ vợ. Chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải là thiên đại chê cười?
Đúng vậy! Đánh ch.ết cũng không thể thừa nhận!
“Đúng! Ngươi nói đúng, ta là quá nóng, đi ra hóng gió, không được à?” Tiết Đàn hất cằm, không cam lòng yếu thế nói.
“Nga nga nga…” Vương Thiếu Khiêm tiếp tục cười xấu xa, “Vậy Vương gia cứ tiếp tục ở đây hóng gió đi, tiểu nhân phải trở về phòng ngủ đây.” Ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng lại không có một chút ý tứ sẽ rời đi.
Tiết Đàn đè nén xúc động muốn mắng chửi người… Bình tĩnh, bình tĩnh! Hình tượng rất quan trọng!
Nhưng là, hắn hắn hắn, hắn thật sự rất muốn mắng người…
Khi chữ “lăn” đang hàm trong miệng muốn vỡ ra, cửa phòng lại mở ra.
Tử Giai hỏi Tiết Đàn: “Lạnh đủ chưa?”
Tiết Đàn vừa thấy, liền biết Tử Giai đang muốn giải hoà với mình. Xem ra y vẫn đau lòng trượng phu của y, sao có thể ở trước mặt người khác đánh mất mặt mũi a. Bây giờ vốn nên bước xuống bậc thang, nhưng liếc nhìn Vương Thiếu Khiêm một cái, nghĩ rằng: Không được, lần này trăm ngàn lần không thể nhận thua, mình dù sao cũng phải có điểm thể diện a…
Tiết Đàn ngẩng đầu lên, phiêu phiêu mắt, giống như tiểu hài tử đang giận dỗi, nói: “Còn không đủ!”
“A ha ha ha… Vương gia uy vũ, muốn phong độ chứ không cần độ ấm.” Vương Thiếu Khiêm nhịn không được cười loan thắt lưng.
Tử Giai mím môi một chút, liếc Vương Thiếu Khiêm, sau đó nói với Tiết Đàn: “Vậy ngươi cứ ở ngoài chịu lạnh đi.”
“Ầm” một tiếng, cửa phòng lại bị đóng lại…
Tiết Đàn hổn hển quay đầu chửi Vương Thiếu Khiêm là yêu tinh hại người, lại phát hiện tên kia đã nhanh chân trốn thoát.
Dự Vương gia đáng thương lại đành phải đau khổ gõ cửa cầu xin tha thứ: “Tử Giai, ta sai rồi, ngươi cho ta vào được không?”
“Tử Giai, ta thật sự sẽ bị đông ch.ết…”
“Tử Giai, cho ta vào đi mà…”
“Tử Giai…”