Chương 17: Phiên ngoại [ nhị ] Thiếu Khiêm cùng Điệp Vũ
Ánh trăng liêu nhân, Vương Thiếu Khiêm vẻ mặt u sầu ngồi trước cửa sổ, chống má nhìn lạc tuyết phất phơ bên ngòai.
Hắn cùng Điệp Vũ thành thân đã một đọan thời gian, nhưng cho tới bây giờ, trừ bỏ khi ngủ có thể ôm Điệp Vũ, còn cái gì đều không có làm a a a a……
Không phải hắn không muốn, mà là nàng quả thực chính là đứa nhỏ chưa thông sự đời. Giống như lúc trước, nàng vẫn thiên chân nghĩ rằng vợ chồng chỉ là cùng ngủ trên một cái giường mà thôi.
Chẳng lẽ người Nam Hạ không dạy phải làm sao nối dõi tông đường sao? Chẳng lẽ người Nam Hạ từ đá sinh ra?
Hắn là nam nhân, loại sự tình này cho dù nàng không hiểu hắn cũng nên hảo hảo “dẫn đường”.
Nhưng là, dù sao cũng phải có khúc nhạc dạo đi? Mỗi lần còn không chờ hắn chuẩn bị tiền diễn, nàng cũng đã hội ngộ cùng chu công.
Nàng một chút cũng không phối hợp, bảo hắn làm sao bắt đầu hành động?
Chẳng lẽ hắn chỉ có thể tự mình ôm những hình ảnh xuân sắc trong đầu để tạo con cháu sao? Chẳng lẽ…
Nhìn Điệp Vũ đang cởi quần áo, Vương Thiếu Khiêm nuốt nuốt nước miếng, cảm giác thân mình nhanh chóng thu nhỏ lại.
Đi tìm một góc tường ngồi họa sao? Phải vậy sao?
“Chẳng lẽ ngươi không ngủ được?” Khuôn mặt Điệp Vũ đột nhiên phóng đại trước mắt, Vương Thiếu Khiêm cả kinh, thiếu chút từ trên ghế té xuống.
“Ngủ…… Lập tức ngủ……” Vương Thiếu Khiêm nhìn dáng người nổi bật của Điệp Vũ, đỏ mặt tía tai, nhanh chóng nhảy lên giường, nằm xuống kéo chăn đưa lưng về phía ngoài.
Nam Hạ thật là địa phương tốt, phong cảnh hữu tình, thân hình mỹ nhân …… Chậc chậc…… Không thể không mê người như vậy sao aaaa…… Trời a, ta là nam nhân a, hơn nữa còn là một nam nhân sinh động hữu tình a…… Ngươi đưa tới cho ta một tiểu cừu ngon ngọt như vậy, lại không cho ta ăn, ngươi ngươi ngươi, ta đời trước với ngươi không cừu không oán, đời này đối với ngươi tất cung tất kính, sao ngươi lại đối với ta như vậy aaa…
“Ấm áp quá a……” Điệp Vũ lười biếng nhích vào lòng Vương Thiếu Khiêm.
Đúng vậy, nàng vẫn chưa thích ứng với mùa đông ở tái bắc. Nhưng Vương Thiếu Khiêm hắn không lạnh. Chẳng những không lạnh, hơn nữa còn hỏa lớn, bị một động tác lơ đãng nhỏ nhoi của nàng làm cho càng dục hỏa đốt người.
“Kỳ quái……” Điệp Vũ vừa nói vừa cọ cọ trong lòng hắn, “Ta lạnh như thế, sao trên người ngươi lại nóng như vậy a…”
Vương Thiếu Khiêm ca thán trong lòng: Không nóng mới là lạ……
“Như vậy cũng tốt, ít nhất có ngươi ta sẽ không sợ lạnh……”
Nàng nằm trong lòng hắn, xem ra giá trị của hắn đối với nàng chính là một cái ấm lô mà thôi……
Quả nhiên, không bao lâu nàng liền ngủ vù vù…
Ai…… Vương Thiếu Khiêm cười khổ lắc đầu……
Chẳng lẽ cả đời này hắn đều phải qua như vậy sao? Nếu không hắn nên làm thế nào đây?
Trên đời này có nam nhân nào khổ như hắn? Mỗi ngày nhìn vợ chồng người ta ân ân ái ái, phu nhân mình lại chưa từng chạm qua. Hai vị bên kia cả ngày dính cùng một chỗ cả công sự cũng giao hết cho hắn quản lý…
Ôi chao?! Đột nhiên nghĩ đến, Tiết Đàn là lão thủ kinh nghiệm đầy mình, sáng mai có nên đi tìm hắn lãnh giáo không?
Không nên không nên, chuyện dọa người như vậy, bị Tiết Đàn biết được chắc chắn sẽ chế nhạo mình.
Ai! Tối nay chỉ sợ lại mất ngủ……
Bình minh hôm sau, trước khi lâm triều, hai nam nhân quầng mắt thâm đen, vẻ mặt mệt mỏi đụng mặt nhau.
“Yêu, Vương gia khó được dậy sớm như vậy a.” Vương Thiếu Khiêm tiến lên trêu chọc.
Tiết Đàn lười biếng ngáp một cái, tức giận nói:“Đều là ngươi làm hại, làm cho ta ở bên ngoài chịu lạnh suốt đêm.”
“Vậy ngươi còn dậy sớm như vậy?” Vương Thiếu Khiêm xấu xa cười, nói,“Hay là lại bị đuổi ra ngoài?”
“Ngươi…… Ta……” Hắn sao có thể không biết xấu hổ thừa nhận?
“Ai nha, ngủ sớm dậy sớm mới đúng. Không cần suốt ngày triền miên, mật ăn nhiều quá cũng sẽ đắng……” Vương Thiếu Khiêm tuy rằng an ủi Tiết Đàn, lại mang ý vị trêu chọc, thuận tiện vui sướng khi người gặp họa.
“Ta thấy là ngươi ghen tị ta!” Tiết Đàn không cam lòng yếu thế, phản kích “Ngươi có bản lĩnh cũng đi triền miên thử xem. Người ta tân hôn yến ai mà không như keo như sơn? Vì sao ngươi luôn thanh nhàn như vậy? Là tinh lực không đủ, hay là không có cơ hội?”
Mắt thấy tâm sự của mình bị nhìn thấu, Vương Thiếu Khiêm lập tức đánh mất khí thế vừa châm chọc người khác.
“Ta…… Kia, cái kia……”
Tiết Đàn nghiêng đầu, nheo mắt bắt đầu châm chọc Thiếu Khiêm, “Ai…… Ta biết ngươi không có kinh nghiệm mà.”
Thiếu Khiêm đỏ mặt, nhìn nhìn bốn phía không có người, tới gần bên tai Tiết Đàn thấp giọng hỏi,“Ngươi…… Là như thế nào thu phục?”
Thấy hắn rốt cục cầu mình, Tiết Đàn đắc ý cười hai tiếng, nhân cơ hội đàm điều kiện:“Dạy ngươi cũng được, bất quá…… Ngươi thay ta thượng triều hôm nay!”
“Uy! Ngươi thật quá đáng!” Hắn đã thay hắn mấy ngày? Mệt ch.ết người không đền mạng a.
“Không đồng ý thì thôi ……” Tiết Đàn lắc đầu muốn bỏ đi.
Vương Thiếu Khiêm vội vàng gật đầu: “Thay thay thay, tái thay một ngày.”
“Ba ngày……”
“Ba ngày? Ngươi vừa nói một ngày……”
“Năm ngày……”
“Hảo hảo hảo, ba ngày liền ba ngày đi……”
“Thành giao!”
Tiết Đàn từ trong lòng lấy ra một quyển sách đưa cho Vương Thiếu Khiêm, ra vẻ thần bí nói: “Đem cái này đưa cho nàng xem……”
Vương Thiếu Khiêm tiếp nhận sách, Tiết Đàn còn nói: “Ta phải trở về bổ miên (ngủ bù), chuyện triều đình liền giao cho ngươi ……” Nói xong xoay người trở về tẩm cung.
Vương Thiếu Khiêm cúi đầu cẩn thận nhìn, trên quyển sách ghi rõ ba chữ to – Kim – Bình – Mai……
Hắn tức giận ở phía sau mắng to: “Tiết đàn, ngươi là đại phiến tử……”
Lại không công đổi đi ba ngày lao động của hắn…