Chương 29
Mợ Cả đều ngẩn cả người ra vì một tiếng hét kia của Thẩm Quan Lan, Thẩm Chính Hoành cũng nhíu mày lại. Mà Thôi Mạn Linh thân là trung tâm của đề tài này thì lại cảm thấy mất hết cả mặt mũi, che lấy miệng chạy ra ngoài.
Mợ Hai và mợ Ba buông đũa xuống, vẻ mặt hóng hớt, chỉ có Thẩm Tế Nhật là đứng dậy đi vòng qua, kéo hắn lại, nói: “Quan Lan, theo huynh ra ngoài!”
Thẩm Quan Lan dường như còn có lời muốn nói, nhưng đúng lúc đó Thẩm Kim Linh lại đứng lên, nói: “Cha, Nhị ca nếu như đã ăn xong rồi thì cứ để huynh ấy đến xem tình hình mẹ Tư thế nào đi ạ, đừng chậm trễ thêm nữa.”
Nói xong cô liền liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Quan Lan, lúc này hắn mới bình tĩnh lại, thấy Thẩm Chính Hoành cũng không nói gì bèn theo Thẩm Tế Nhật đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới lương đình ở góc sân, Thẩm Quan Lan liền bỏ tay Thẩm Tế Nhật ra, ngồi phịch xuống ghế đá.
Thẩm Tế Nhật thấy gương mặt hắn xầm xì, đành phải khuyên nhủ: “Cho dụ đệ có không bằng lòng với sự sắp xếp của mẹ, cũng không nên ở trước mặt tất cả mọi người nói năng như vậy, đệ có suy nghĩ đến cảm nhận của bà và vị biểu muội kia hay không vậy?”
Thẩm Quan Lan cười nhạo nói: “Đại ca, huynh cũng bị mẹ ép hôn vô số lần, huynh cảm thấy người mẹ kia của chúng ta chỉ cần có được thể diện thì sẽ chịu nghe những lời lý lẽ sao?”
Thẩm Tế Nhật nghẹn lời, những điều muốn nói đến bên miệng rồi nhưng lại không nói ra được, anh đành phải ngồi xuống, khoác tay lên vai Thẩm Quan Lan, khuyên nhủ: “Trước khi đệ trở về, mẹ đã rất nhiều lần đề cập đến hôn sự của đệ rồi. Quan Lan, nếu đệ không thích vị biểu muội này, có thể bàn bạc lại tử tế với mẹ mà. Bà ấy thương đệ như vậy, sẽ không thật sự không để ý đến ý nguyện của đệ đâu.”
Thái độ của Thẩm Tế Nhật vẫn luôn ôn hòa, giữa những hàng chữ cũng đều là thay Thẩm Quan Lan suy nghĩ. Đối mặt với vị huynh trưởng từ nhỏ đã rất thương mình, trong lòng Thẩm Quan Lan cho dù có một ngọn lửa tức giận nhưng cũng không thể bốc lên được. Huống hồ sau khi hắn trở về, Thẩm Tế Nhật luôn luôn bận bịu không thấy mặt mũi đâu, đây mới là lần đầu tiên hai người có thể ngồi xuống nói chuyện. Thái độ của Thẩm Quan Lan cũng dịu lại, duỗi cánh tay ra ôm lấy anh mình.
Vóc người Thẩm Tế Nhật so với Thẩm Quan Lan gầy hơn một chút, giờ khắc này đột nhiên bị em trai mình ôm lấy khiến anh ngơ ngác, trên gương mặt liền nở một nụ cười ôn nhu: “Đại ca biết đệ không thích bị người khác quyết định những việc của bản thân, huynh sẽ giúp đệ nói chuyện lại với cha mẹ, đệ đừng lo qua nhé.”
Thẩm Quan Lan không nói gì, vùi mặt vào bả vai Thẩm Tế Nhật, buồn bực một hồi mới kêu lên một tiếng: “Đại ca.”
Thẩm Tế Nhật vỗ lưng hắn, cười nói: “Bây giờ đã hiểu phải gọi huynh là đại ca rồi đó hả? Đệ đúng là cái tên thích mềm không thích cứng, sao mà đi ra ngoài bốn năm rồi mà tính tình vẫn xấu xí như vậy hả.”
Thẩm Quan Lan buông anh ra, lúng túng vuốt tóc: “Đệ so với trước đây là đã bớt đi nhiều lắm rồi, ban nãy là vì tối qua không ngủ, cho nên ngay lập tức không thể khống chế được tính khí của mình.”
Thẩm Tế Nhật liếc mắt quan sát hắn một cái, nói: “Đệ đừng ỷ vào tuổi trẻ mà làm bừa, đều là người sắp làm bác sĩ đến nơi rồi, cai rượu đi mới tốt được.”
Nhìn dáng vẻ đầy quan tâm lo lắng của Thẩm Tế Nhật kia, Thẩm Quan Lan liền trêu ghẹo anh, nói: “Đệ thấy lúc nãy Kim Linh cười đùa với đại ca là đệ biết huynh chẳng thay đổi gì, so với bốn năm trước vẫn thích lải nhải như thế.”
Thẩm Tế Nhật cố ý sừng sộ: “Ai nói là huynh không thay đổi, lải nhải cũng chỉ là với hai đứa chúng bây không có chí tiến thủ mà thôi, đổi thành người khác huynh còn lười chẳng thèm liếc mắt nhìn ấy chứ.”
“Vâng, huynh là Đại ca, huynh nói thế nào thì là thế đó.” Một tay Thẩm Quan Lan khoác trên vai Thẩm Tế Nhật, hướng anh nhìn ra bên ngoài: “Đúng rồi đại ca, lát nữa mọi người có phải sẽ cùng bà nội đến Tuyết Phong Tự tế bái không? Đệ có chút việc hẹn với Giang Phong, huynh có thể nói giúp để đệ chuồn đi trước không?”
Thẩm Tế Nhật mới vừa đi được hai bước liền dừng lại, cau mày nhìn hắn: “Đệ có chuyện gì so với việc cùng bà nội bái Quan Thế Âm còn quan trọng hơn thế?”
“Giang Phong có bệnh không tiện nói cho người nhà biết, buổi sáng cậu ta có hẹn với bác sĩ vì thế mới muốn đệ đi cùng đến bệnh viện.” Thẩm Quan Lan không chủt do dự đem Giang Phong ra làm bia đỡ đạn, Thẩm Tế Nhật nghi ngờ hỏi: “Bệnh gì mà lại không thể nói cho người nhà biết được?”
“Cái chuyện kia của đàn ông ấy mà, huynh biết đấy.” Thẩm Quan Lan chớp chớp mắt, ánh mắt cố ý mà lại như vô tình thoáng nhìn xuống. Thẩm Tế Nhật lập tức câm luôn, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ lên. Anh ho khan vài tiếng, bất đắc dĩ nói: “Được, đệ nhớ đi sớm về sớm nhé.”
Sau khi nhận được sự cho phép của Thẩm Tế Nhật, Thẩm Quan Lan lúc này mới yên lòng. Hắn trực tiếp đi đến Tây sương, vừa đẩy cửa ra đã trông thấy người trên giường tỉnh dậy rồi còn đang mặc quần áo.
Ly Nhi lúc này lại không có ở đây, Tú Oánh thì đi rót nước nóng, vì vậy Thẩm Quan Lan có bước vào cũng không có ai tiến lên ngăn cản hắn.
Từ Yến Thanh sợ hết hồn, vội vàng kéo áo lên vai, nói: “Sao cậu không gõ cửa đã đi vào thế!”
Thẩm Quan Lan trở tay khóa cửa lại, cười như một kẻ xấu xa không có ý tốt, xoa hai tay vào nhau bước về phía Từ Yến Thanh. Trong miệng còn nói luyên thuyên: “Phong cảnh sáng sớm này đẹp như vậy, Nhị gia nhìn đến đói bụng rồi. Bảo bối mau đến đây, mau hôn ta một cái!”
Nói xong liền đặt mông ngồi xuống giường, vươn tay ra muốn ôm lấy người kia. Từ Yến Thanh vừa nghe thấy mấy lời linh tinh kia mặt liền đỏ lên, làm sao có thể để cho hắn ôm được, đầu gối vừa nhấc lên đã đá về phía hắn.
Thẩm Quan Lan nắm lấy đôi chân trắng như tuyết kia, cào vào gan bàn chân y một cái.
Từ Yến Thanh không nghĩ đến Thẩm Quan Lan bỗng nhiên lại như vậy, nhất thời buồn không chịu được, ngã lăn xuống giường xin tha. Thấy y cười ra nước mắt, Thẩm Quan Lan rốt cuộc cũng chịu dừng lại, giả vờ uy nghiêm nói: “Muốn dừng lại cũng được thôi, nhưng anh phải gọi tên tôi đã.”
Từ Yến Thanh ngẩn cả người, tròng mắt ướt át nhìn vào Thẩm Quan Lan, cánh môi giật giật nhưng cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Thẩm Quan Lại lại bắt đầu cào. Lần này hắn còn từ gan bàn chân một đường đi lên, thẳng đến nơi không thể chạm vào kia, còn cứ liên mồm Yến Thanh Yến Thanh khiến sắc mặt người kia có biến đổi mới dừng lại.
Hắn đè lên người Từ Yến Thanh, nắm lấy cằm y, hai người nhìn nhau, nói: “Yến Thanh, gọi tên tôi đi.”
Tầm mắt Từ Yến Thanh dần mở rộng, trên gương mặt trắng nõn lúc này đã đỏ rần, đáy mắt trong trẻo sóng sánh ánh nước. Giống như thuốc màu không cẩn thận tan vào trong nước, tạo thành màu sắc mê người, khiến Thẩm Quan Lan nhìn thấy như mê như say, phải chạm vào gương mặt của y, hôn xuống.
Nụ hôn này lưu luyến dài lâu, tựa như nắng sớm đã rót đầy ngoài sân, chiếu vào lòng người một mảng sáng rõ. Từ Yến Thanh nhắm mặt lại, tiếng trái tim đập thổn thức dưới nụ hôn này càng lúc càng nhanh.
Đầu y có chút choáng váng không thở được, đành phải mở mắt ra đẩy nhẹ một cái người trên thân mình.
Hô hấp của Thẩm Quan Lan cũng không thông thuận, nhưng hắn lại không cam lòng buông người ra, nụ hôn đứt quãng hồi lâu mới có thể dừng lại. Thẩm Quan Lan vùi mặt mình trong hõm vai của Từ Yến Thanh, ngửi mùi hương bồ kết nhàn nhạt trên người y, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.
Màn kịch hồi nãy của mợ Cả tuy khiến Thẩm Quan Lan sinh ra tâm lý bất an, nhưng chỉ cần được trở về bên người Từ Yến Thanh, hắn liền có thể bình tĩnh trở lại. Đây là cảm giác mà bất luận người nào cũng không thể cho hắn, cũng khiến cho Thẩm Quan Lan ý thức được sâu sắc, vị trí của Từ Yến Thanh ở trong lòng hắn đã không thể có người thay thế được nữa.
May sao lúc chuyện xảy ra không có mặt Từ Yến Thanh, bây giờ Thẩm Tế Nhật cũng đồng ý giúp đỡ, vậy nên Thẩm Quan Lan càng không muốn để cho y biết, tránh cho tất cả lại trở về điểm xuất phát.
Trên mặt Thẩm Quan Lan không có biểu hiện nào bất thường, hắn vẫn đè lên người Từ Yến Thanh thân mật như trước. Cho đến tận khi từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là Tú Oánh.
“Mợ Tư, sao mợ lại khóa cửa thế này? Nô tỳ mang nước nóng về rồi đây.”
Sắc mặt của Từ Yến Thanh lại trở nên trắng bệch, Thẩm Quan Lan bèn nhỏ giọng nói vào tai y, ánh mắt Từ Yến Thanh có ý quở trách người kia nhưng vẫn nghe theo nói: “Ngươi cứ để chậu nước ở đó đi. Ta muốn ăn chè táo đỏ nấm tuyết, ngươi đến nhà bếp nấu một bát đi.”
Tú Oánh vâng một tiếng, rồi đặt chậu nước ở cửa liền đi luôn. Đợi đến khi có tiếng bước chân đi mất Từ Yến Thanh mới lại an tâm, không nhịn được đánh vào người còn nằm úp sấp trên thân mình, nói: “Sau này không cho phép cậu đến đây vào ban ngày, quá nguy hiểm!”
Thẩm Quan Lan nói được rồi, lại ôm Từ Yến Thanh thêm một lúc mới ngồi dậy, xác định thời gian đến bệnh viện rồi chuồn ra ngoài. Sau mười mấy phút lại quang minh chính đại gõ cửa tiến vào, ở trước mặt Tú Oánh kiểm tr.a cho Từ Yến Thanh.
Khám xong hắn còn quay lại báo cho Thẩm Chính Hoành, nói Từ Yến Thanh quả thật là bị đau bụng đi ngoài, thế nhưng không có gì nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi hai ngày ăn uống thanh đạm là sẽ khỏi thôi. Thẩm Chính Hoành cũng không để tâm đến chuyện này, ngược lại còn nói Thẩm Quan Lan vài câu, căn dặn hắn phải có ý một chút đừng có giữ thái độ khó chịu như vậy đối với Thôi Mạn Linh.
Thẩm Quan Lan nhân cơ hội này cũng nói ra suy nghĩ của mình, Thẩm Chính Hoành cũng không muốn ngay lập tức miễn cưỡng hắn. Chỉ là Thôi Mạn Linh dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ của mợ Cả, vất vả lắm mới đến Nghi Châu được một chuyến cũng không thể lập tức đưa trở về được. Đành dặn Thẩm Quan Lan kiên nhẫn một chút, coi như cùng biểu muội chơi vài hôm cũng được.
Thẩm Chính Hoành cũng đã nói đến như vậy rồi, Thẩm Quan Lan cũng không có cách nào thoát được nữa. Ngược lại chỉ cần cha hắn cũng không đồng thời ép uổng, chuyện này coi như cũng giải quyết được một nửa.
Thẩm Quan Lan trở về phòng thay quần áo, sau khi đến Tuyết Phong Tự, Thẩm Chính Hoành cùng ba vị phu nhân đi theo lão phu nhân ra sau núi làm lễ, ba người tiểu bối bọn họ thì ở lại bên ngoài Phật đường tụng kinh.
Thẩm Quan Lan nói với Thẩm Tế Nhật một câu liền chạy ra ngoài, xe của Giang Phong đã chờ săn bên ngoài Tự, bọn họ trở về Thẩm phủ đón Từ Yến Thanh rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
Từ Yến Thanh đổi trang phục của hạ nhân rồi, nhưng trong lòng y vẫn lo lắng sợ bị nhận ra. Dù sao y từ sau khi gả cho Thẩm Chính Hoàng ngay cả một bước cũng không bước ra khỏi Thẩm phủ, bây giờ gan to làm ra chuyện như vậy, trong lòng không tránh khỏi cảm giác cực kỳ hoảng sợ.
Thẩm Quan Lan vẫn luôn nắm lấy tay y, nói việc làm lễ hàng năm này của lão phu nhân kiểu gì cũng phải hơn nửa ngày mới xong, chưa tới chạng vạng thì chưa thể về nhà được.
Giang Phong tự mình lái xe đưa bọn họ đi, chờ sau khi đến bệnh viện, Thẩm Quan Lan bèn kéo Từ Yến Thanh lên thẳng khoa Tiết niệu trên tầng ba.
Trước khi đến đây, Thẩm Quan Lan đã sắp xếp đâu ra đó cả rồi, bao gồm cả việc liên hệ với bác sĩ hôm nay sẽ chẩn đoán cho Từ Yến Thanh. Sau khi bước vào phòng, bác sĩ đầu tiên là hỏi đại thể tình huống, rồi dò hỏi ý tứ Từ Yến Thanh xem y có đồng ý kiểm tr.a hay không. Từ Yến Thanh vẫn không chịu như trước, Thẩm Quan Lan đành phải tự nói ra tình huống cụ thể tường tận cùng với những thứ thuốc mà gần đây hắn đã cho Từ Yến Thanh uống.
Bác sĩ ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó liền nói cái này tốt nhất phải dùng máy móc chuyên nghiệp mới có được chẩn đoán chính xác nhất, Thẩm Quan Lan liền hỏi bác sĩ mình có thể làm giúp hay không.
Thẩm Quan Lan có giấy chứng nhận bác sĩ ngoại khoa, mà vị bác sĩ kia làm ở khoa này lâu rồi cũng thường thấy đủ loại bệnh nhân, người sống ch.ết từ chối kiểm tr.a giống như Từ Yến Thanh gặp qua cũng không phải là ít. Vì vậy ông ta cũng không kiên trì thuyết phục thêm, bèn đưa máy móc ra hướng dẫn cách dùng cho Thẩm Quan Lan.
Thẩm Quan Lan kéo Từ Yến Thanh sang một phòng khác đằng sau bức rèm, bộ dụng cụ kia là điện tử trên đó đều được viết bằng tiếng Anh. Từ Yến Thanh vừa trông thấy liền muốn rút lui, Thẩm Quan Lan lại động viên y một hồi nói cơ hội này không phải dễ gì mà có được, y cũng biết đã đi đến mức độ này thì lùi bước sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, Từ Yến Thanh đành cắn răng nhẫn nhịn nằm xuống giường.
Cũng may kiểm tr.a thế này chỉ vài phút đã kết thúc, bác sĩ bước vào nhìn dữ liệu hiển thị trên chiếc máy kia, rồi bảo hai người xuống tầng làm xét nghiệm, sau khi có được tất cả kết quả mới nói: “Yên tâm đi, công năng thần kinh không bị ảnh hưởng, cũng giống như cậu đã chẩn đoán vậy đây là do ảnh hưởng của thuốc nên ống dẫn tinh mới bị tắc.”
Thẩm Quan Lan lập tức hỏi: “Vậy cái này có cần phải phẩu thuật trị liệu không?”
Bác sĩ cười lắc đầu: “Không cần, tình huống của cậu ấy cũng không quá phức tạp, không bị viêm cũng không phải do bẩm sinh. Chỉ cần không uống thuốc và ăn uống những thứ có tính hàn, lại bổ sung thêm đồ bổ, cộng với thuốc tôi kê ở đây, bình thường sau ba đợt trị liệu là sẽ bình phục thôi.”
Thẩm Quan Lan lúc này mới yên tâm: “Bác sĩ, ba đợt trị liệu là mất bao lâu?”
Bác sĩ: “Đại khái chừng hai tháng, nhưng có một điểm đặc biệt cần chú ý, chính là huyệt vị xoa bóp. Cái này cần thiết phải làm mỗi ngày, thủ pháp cũng không khó, chính là dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ luân phiên tiến hành. Đợi lát nữa lúc đi lấy thuốc, tôi sẽ đưa cho hai cậu một tờ giấy có bảng vẽ về vị trí các huyệt vị, dựa theo những điểm trên đó xoa bóp khoảng năm phút mỗi tối trước khi đi ngủ, cường độ thì có thể dựa theo cảm nhận, chỉ cần nhớ kỹ không được quá nhẹ cũng không được quá nặng.”
Từ Yến Thanh vẫn luôn ngồi ở ghế bên cạnh, y cúi đầu xuống giấu mặt mình bên dưới vành mũ không dám ngẩng lên. Bác sĩ nói gì với Thẩm Quan Lan, y nghe không sót một chữ nhưng không thể hiểu hết hoàn toàn. Hơn nữa đoạn đối thoại cuối cùng khó giải thích được kia khiến y bị hoảng, bác sĩ nhắc đến xoa bóp huyệt vị, không có lẽ lại ở vị trí đó…
Nghĩ đến việc kiểm tr.a vừa này, Từ Yến Thanh bèn vội kiềm chế tâm lý xấu hổ. Từ sau khi quen biết Thẩm Quan Lan, y vẫn luôn bị người này đẩy về phía trước, bây giờ ngay cả đến việc cởi quần ra kiểm tr.a trong bệnh viện cũng dám làm rồi. Từ Yến Thanh nắm chặt lấy vải vóc, cũng không biết sẽ có chuyện gì hoang đường đang chờ y ở phía trước đây.
Thẩm Quan Lan cùng bác sĩ trao đổi thêm một vài chi tiết nhỏ cần chú ý xong, lúc này hắn mới cầm lấy tờ kết luận cùng Từ Yến Thanh đến phòng thuốc để lấy. Nhưng khi vừa xuống đến tầng một liền nhìn thấy một bóng người đang đứng bên cạnh phòng cấp cứu.
Thẩm Quan Lan ngẩn ra, cảm thấy quần áo trên thân người kia cực kỳ quen mắt, hơn nữa khi tấm lưng kia vừa xẹt qua liền khiến hắn nhớ đến một người.
Từ Yến Thanh bị hắn kéo về phía phòng cấp cứu, đang muốn hỏi hắn có chuyện gì vậy lại chỉ thấy Thẩm Quan Lan ngẩn cả người ra đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn người phía sau tấm rèm.
Từ Yến Thanh nương theo tầm mắt của Thẩm Quan Lan nhìn qua, thế mà lại trông thấy Thẩm Tế Nhật đứng bên cạnh giường bệnh, cùng người trên giường nắm chặt lấy tay nhau, đầy lo lắng nói chuyện với bác sĩ.
“Đó là Đại thiếu gia?” Từ Yến Thanh kinh ngạc nhìn, lời vừa nói ra đã bị Thẩm Quan Lan bịt miệng lại, nhưng vẫn là chậm hơn một bước. Thẩm Tế Nhật giống như là cảm giác được điều gì đó, bỗng nhiên quay mặt lại.
Khi trông thấy rõ người đang đứng ở cửa, Thẩm Tế Nhật giật mình đến mức đồng tử cũng cứng ngắc, anh lập tức rút tay về, đứng cách ra một chút.
Vì vậy Thẩm Quan Lan mới có thể thấy rõ người đang nằm trên giường.
Đó là một người trẻ tuổi cường tráng. Người để trần, trên ngực còn quấn băng gạc dầy đặc, phần gần trên vai còn thấm đầy máu. Áo khoác quân phục nhuốm máu đặt trên chiếc ghế bên cạnh, phù hiệu màu bạc trên vai phản xạ ra thứ ánh sáng lạnh lẽo cứng rắn huy hoàng, đó là quân hàm của chính phủ Dân quốc.
Người kia vẫn đang hôn mê, ngũ quan anh tuấn bởi vì đau đớn mà có hơi vặn vẹo, từ xa nhìn lại còn mang theo một cỗ sát khí.
Dường như bởi vì Thẩm Tế Nhật rút tay về, nên người kia cảm nhận thấy bất an, bắt đầu nói ra vài câu mê sảng. Còn nhấc cánh tay không bị thương lên, quờ vào trong không trung yếu ớt nắm lấy, khó nhọc nói: “Không… Đừng buông…”
Bác sĩ còn đang bận kiểm tra, cũng không nhìn thấy tình huống trước cửa, thấy cậu ta lộn xộn liền ra hiệu cho Thẩm Tế Nhật mau nắm lấy tay cậu ta đừng buông ra.
Thẩm Tế Nhật đành phải để ý đến hai người bên kia trước, y tá đứng bên cạnh trông thấy vậy bèn đi tới trước mặt bọn họ, kéo rèm lại: “Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, bác sĩ còn đang cấp cứu, các anh mau đi ra ngoài đi.”
Chiếc màn màu xanh lục trước mắt được kéo lại, Thẩm Quan Lan vẫn chưa thể có lại phản ứng được. Cho đến tận khi người bên cạnh vỗ vào cánh tay hắn, Thẩm Quan Lan mới ngẩng đầu lên nhìn Từ Yến Thanh.
Hai người nhìn nhau, trên gương mặt đều là thần sắc một lời khó nói hết.
Thẩm Quan Lan kéo Từ Yến Thanh ngồi xuống ghế băng trên hành lang trước phòng cấp cứu, đang muốn nói gì đó thì lại trông thấy hai người đàn ông mặc quân phục chạy tới, người đi trước vén tấm rèm lên, vừa trông thấy Thẩm Tế Nhật liền vui mừng nói: “Thẩm tiên sinh cuối cùng thì anh cũng đến rồi! Cục trưởng trước khi ngất đi vẫn luôn nhắc đến anh, tình hình của cậu ấy thế nào rồi?”
(*)= Người đứng đầu một cơ quan chuyên môn trong một tỉnh (theo Wiktionary tiếng Việt)
Tác giả có lời muốn nói:
"Đây là một áng văn giá không nhé mọi người, không cần quá để ý đến chi tiết chữa bệnh~"
Editor:
"Chiếc niên hạ tiếp theo là quân nhân nha~"
"Anh cả ôn nhu của tôi hiuhiu"