Chương 30
Từ Yến Thanh lo lắng nhìn Thẩm Quan Lan.
Sau khi hai người kia bước vào thì không còn âm thanh nào truyền ra nữa, Thẩm Quan Lan mím lại đôi môi khô khốc, ra hiệu cho y đừng lo lắng: “Đại ca không phải người lắm lời đâu, chúng ta ra ngoài đã rồi nói sau.”
Từ Yến Thanh đành phải gật đầu. Y không tiếp xúc nhiều với Thẩm Tế Nhật, tuy tuổi tác của vị Đại thiếu gia này nhiều hơn y, nhưng trước nay đối với Từ Yến Thanh vẫn luôn cung kính, còn thường cho người đưa các loại đồ bổ qua cho y.
Chỉ là tình cảnh ban nãy đó… Cũng không biết có phải y bị Thẩm Quan Lan dẫn dắt lâu rồi hay không, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Thẩm Quan Lan nắm tay Từ Yến Thanh đi mới được hai bước, lại nghe thấy có tiếng bước chân từ đằng sau: “Đợi đã.”
Thẩm Tế Nhật vén rèm lên, thời điểm nhìn thấy hai người họ nắm lấy tay nhau, không khỏi nhăn mày lại: “Mẹ Tư, Quan Lan, hai người…”
Từ Yến Thanh giật mình, vội vàng rút tay về, nhưng Thẩm Quan Lan lại nắm chặt lấy tay y không buông, nói với Thẩm Tế Nhật: “Chính là giống như huynh đã thấy đó.”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống những viên gạch men trắng dưới nền sàn bệnh viện hắt lên có hơi chói mắt. Biến cố liên tiếp khiến khuôn mặt Thẩm Tế Nhật hiện ra vẻ mệt mỏi, anh day day mi tâm, quay đầu lại liếc nhìn về phía giường bệnh, nói với hai người họ: “Đi ra ngoài nói chuyện trước đã.”
Từ Yến Thanh có thế nào cũng không nghĩ đến nhanh như vậy đã bị người của Thẩm gia phát hiện, y ngồi xuống chiếc ghế trong vườn hoa, đứng cách đó không xa là Thẩm Tế Nhật đang nói chuyện với Thẩm Quan Lan.
Ánh nắng ngày hè chiếu trên người y, rõ ràng là nóng rực nhưng trên lưng Từ Yến thanh lại rịn một lớp mồ hôi lạnh. Y không nhịn được khẽ rụt vai lại, kéo vành mũ càng xuống thấp hơn.
Thẩm Tế Nhật quan sát bóng người Từ Yến Thanh, đã rất lâu nhưng anh cũng không mở miệng nói gì. Thẩm Quan Lan dựa vào hàng rào của vườn hóa ở phía sau, cũng quan sát anh trai mình, trong đầu không biết đang suy nghĩ đến điều gì.
Cứ như vậy giằng co một hồi, Thẩm Tế Nhật rốt cuộc cũng không chịu được ánh mắt của em trai mình. Anh mở miệng nói trước: “Đệ và mẹ Tư là làm sao vậy? Quan Lan, đến cùng thì đệ có biết bản thân đang làm những gì hay không?”
Thẩm Quan Lan không trả lời thẳng câu hỏi của anh, hắn đưa mắt nhìn sang lối vào ở đại sảnh tầng một: “Vậy còn đại ca thì sao? Huynh vẫn luôn không chịu kết hôn, chính là bởi vì người bên trong kia chăng?”
Sắc mặt Thẩm Tế Nhật càng trở nên trắng bệch, tầm mắt anh hoảng loạn đảo qua phương hướng của phòng cấp cứu. Còn chưa nói gì đã lại nghe thấy Thẩm Quan Lan tiếp tục: “Đại ca, nếu như huynh có nỗi khổ hãy nói cho đệ biết. Đệ và huynh là anh em ruột, đệ không hy vọng khi huynh là người gánh trên vai trách nhiệm nặng nề nhất của cả cái nhà này, nhưng lại không có một ai để nghe huynh nói những lời thật lòng cả.”
Thẩm Tế Nhật có hơi giật mình nhìn Thẩm Quan Lan.
Thanh niên trước mặt bây giờ còn cao hơn cả anh, ngũ quan có vài phần giống nhau nhưng so với Thẩm Tế Nhật càng thêm có đường nét hơn. Không biết có phải là vì nguyên nhân đã từng ở nước ngoài hay không, ánh mắt của người này luôn mang theo sự sáng rõ mà người Thẩm gia không có được, giống như một chú ngựa hoang bướng bỉnh không bị ràng buộc phi nước đại trên thảo nguyên rộng lớn.
Thẩm Tế Nhật không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Nếu như nói anh có nỗi khổ, đúng là thật sự có, dù sao ban đầu cũng là anh bị người kia cưỡng ép.
Thế nhưng đến bây giờ rốt cuộc còn có bao nhiêu ý cưỡng ép, là người trong cuộc Thẩm Tế Nhật hiểu hơn bất cứ ai.
Hàng lông mi của anh rủ xuống, nở nụ cười tự giễu: “Thật ra huynh cũng không có tư cách gì để nói đệ cả. Nhưng Quan Lan, tình huống của đệ và huynh không giống nhau. Đệ cũng biết rõ sự tồn tại của mẹ Tư trong lòng cha có ý nghĩa thế nào? Đệ cảm thấy nếu cha biết được chuyện này, ông ấy sẽ dễ dàng buông tha cho mẹ Tư sao?”
“Đệ biết.” Thẩm Quan Lan nhìn anh: “Đệ biết ông ấy xem Yến Thanh như là thế thân của mẹ Cả, đệ còn biết cha vì đề phòng anh ấy làm ô uế Thẩm phủ mới không màng đến sống ch.ết của Yến Thanh. Đại ca, hôm nay đệ mang anh ấy đến đây là để chữa bệnh. Yến Thanh bị cha dày vò hơn một năm nay, nếu cứ tiếp tục như thế này thì căn bản sẽ không sống được bao lâu nữa. Nếu như huynh thật sự muốn tốt cho anh ấy thì đừng nên nói chuyện này ra.”
Thẩm Tế Nhật chăm chú nhìn hắn: “Đệ nghĩ rằng huynh đứng ở đây nói chuyện với đệ là vì muốn uy hϊế͙p͙ hai người sao?”
Trông thấy Thẩm Tế Nhật sừng sộ lên, Thẩm Quan Lan đành phải giải thích: “Đệ không có ý đó, chỉ là Yến Thanh sẽ hoảng sợ. Đại ca, huynh có thể đồng ý với đệ không, cho dù sau này có thế nào, huynh cũng sẽ không nói ra chuyện của đệ và anh ấy với bất cứ người nào.”
Thẩm Tế Nhật cả giận nói: “Nếu huynh không nói, thì đệ cũng có thể bảo đảm vĩnh viễn không bị phát hiện sao? Đệ xem mẹ Tư là gì vậy? Đệ cứ muốn người ta lén lén lút lút cả đời với đệ như vậy hay sao?”
“Đương nhiên không phải! Chỉ cần Yến Thanh đồng ý đi theo đệ, đệ sẽ dẫn anh ấy đến Bắc Bình.”
“Đệ!”
Không nghĩ đến Thẩm Quan Lan thế mà lại có chủ ý như vậy, Thẩm Tế Nhật nhất thời bị kích động thở không ra hơi, ôm lấy ngực ho khan vài tiếng. Thẩm Quan Lan muốn vỗ lưng cho anh, nhưng lại bị Thẩm Tế Nhật đẩy ra.
Ở cách đó không xa, Từ Yến Thanh vẫn luôn nhìn về phía bọn họ. Trông thấy hai người dường như có tranh chấp, y lo lắng muốn đứng lên nhưng chân lại mềm nhũn. Chỉ có thể dùng móng tay cào vào lớp sơn trên ghế ngồi, trong lòng mong mỏi tuyệt đối đừng có thêm bất kỳ phiền toái nào nữa.
Thẩm Tế Nhật ho thêm vài tiếng cuối cùng cũng nhịn lại được, anh trừng mắt nhìn Thẩm Quan Lan, nói: “Nếu như đệ muốn đi Bắc Bình chỉ vì cái lý do này, vậy thì huynh tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!”
“Đại ca! Chuyện đệ đi Bắc Bình trước khi trở về đã quyết định xong rồi, không phải huynh cũng đã biết rồi sao?” Thẩm Quan Lan vội la lên.
Thẩm Tế Nhật ngừng lại một chút, dường như đang nhớ lại những lời hắn đã nói, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn được một chút, anh lại nói: “Tóm lại là đệ không được đưa mẹ Tư đi, chuyện này nếu như để cha mẹ biết được, hai người họ sẽ tức mà ch.ết mất!”
Thẩm Quan Lan kiên nhẫn cùng anh nói đến tận lúc này, nhưng thấy Thẩm Tế Nhật vẫn trưng ra dáng vẻ không thể thương lượng được, hắn không nhịn được cãi lại: “Vậy còn đại ca thì sao? Thân là Thẩm gia Đại thiếu, chuyện của huynh và vị sĩ quan kia cũng không sợ làm cha mẹ tức ch.ết à?”
Thẩm Tế Nhật bị hắn chọc tức đến mức không nói được gì, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, vội lùi về chống vào cây đại thụ phía sau mới đứng vững được.
Thẩm Quan Lan vừa nói ra khỏi miệng những lời này liền thấy hối hận rồi, lập tức đi lên đỡ lấy anh. Lần này Thẩm Tế Nhật không đẩy hắn ra nữa, chỉ là mãi một lúc lâu mới có thể đứng thẳng người dậy.
Trong đôi mắt hiền lành ấm áp kia giăng đầy tơ máu, sự đau khổ trong đôi mắt ấy như biến thành châm chọc đích thực đâm thẳng vào lòng Thẩm Quan Lan.
Anh nghẹn ngào nói: “Đại ca tự biết không có tư cách gì ở trước mặt đệ ngẩng đầu lên để nói chuyện, những lời vừa nói kia là những lời khuyên nhủ mà một người huynh trưởng bắt buộc phải làm. Chỉ là nếu đệ cứ một mực cố chấp như vậy, mẹ Tư chung quy rồi cũng sẽ bị đệ hại ch.ết mà thôi!”
Thẩm Tế Nhật nói xong liền đi về hướng tòa nhà, mới vừa đi được một bước liền nghe thấy phía sau có tiếng bụi cỏ xào xạt, anh quay đầu lại nhìn, nhất thời liền cảm thấy sửng sốt.
Thẩm Quan Lan thế mà lại quỳ xuống sau lưng anh.
“Đệ…” Cổ họng Thẩm Tế Nhật có chút đau đớn, ngay cả đến nước miếng cũng không nuốt trôi được. Từ Yến Thanh ở xa xa kia cũng đứng ngồi không yên, y chạy đến muốn kéo Thẩm Quan Lan đứng dậy.
Thẩm Quan Lan nắm chặt lấy tay Từ Yến Thanh, bảo y chờ mình một chút, rồi lại thành khẩn nhìn Thẩm Tế Nhật: “Đại ca, không phải đệ cố ý muốn nói ra những lời đó để làm tổn thương huynh. Đệ cũng biết năng lực của mình có hạn, những điều dự định của bản thân chưa chắc đã được toại nguyện. Nếu như đã bị huynh phát hiện, vậy thì đệ cầu xin đại ca hãy giúp đỡ đệ, vì sao lại không chịu hiểu cho đệ và Yến Thanh đây?”
Thẩm Quan Lan từ nhỏ đến lớn đều quen sống trong nhung lụa, muốn cái gì sẽ có cái đó. Trước đây cho dù làm ra những việc làm sai trái vô lý đến thế nào, cha mẹ cũng chưa từng phạt hắn chứ đừng nói là quỳ như thế này.
Vì thế Thẩm Tế Nhật không nghĩ ra được, hắn sẽ vì chuyện này mà quỳ gối trước mặt anh.
“Đệ đứng lên đi!” Thẩm Tế Nhật không chịu nổi bộ dáng này của Thẩm Quan Lan, chỉ đành kéo hắn dậy. Thẩm Quan Lan cũng không kiên trì thêm, điều hắn cần chỉ là một bước ngoặt, muốn đại ca nhanh chóng tin tưởng mình nên chỉ có thể dùng hạ sách này.
Từ Yến Thanh lo lắng nhìn hai huynh đệ này. Tuy rằng thân phận của y khó nói, không có lập trường nói chuyện trước mặt Thẩm Tế Nhật, nhưng chuyện đã đến mức này y cũng không thể để Thẩm Quan Lan phải gánh chịu một mình.
Y nói với Thẩm Tế Nhật: “Đại thiếu gia, chuyện này cũng không thể trách Nhị thiếu gia được. Là tôi đã làm chuyện có lỗi với lão gia, tôi cam nguyện chịu phạt, nhưng tôi cầu xin cậu đừng nói chân tướng cho lão gia biết, tôi thật sự không hy vọng Nhị thiếu gia bởi vì loại người như tôi mà phải chịu tội…”
Từ Yến Thanh nói mãi liền nghẹn ngào, Thẩm Tế Nhật còn chưa nói gì, Thẩm Quan Lan đã giận lên, nói: “Cái gì mà loại người như anh?! Yến Thanh, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi anh không được coi nhẹ chính bản thân mình!”
Hắn nói xong, lại trừng mắt nhìn Thẩm Tế Nhật: “Đại ca! Huynh xem đi! Đó chính là nhà chúng ta đấy! Đó chính là nỗi bi ai của chế độ phong kiến đa thê tạo ra đấy! Cha đã ép Yến Thanh thành ra như thế này rồi, huynh còn muốn sai lầm này tiếp tục xảy ra sao, phải nhìn thấy anh ấy ch.ết mới được hay sao?!”
Thẩm Quan Lan không khống chế được cảm xúc của mình, dù cho xung quanh không có ai, những vẫn hấp dẫn sự chú ý của một vài y tá đang chăm sóc bệnh nhân ở xa hơn một chút.
Từ Yến Thanh cúi đầu, vành mũ che mất khuôn mặt y, vì vậy Thẩm Tế Nhật không nhìn thấy vẻ mặt của y lúc này, nhưng có thể nhìn thấy sự hoảng sợ từ hai bả vai vẫn luôn run rẩy của y.
Thẩm Tế Nhật nhớ lại những ngày tháng trong hơn một năm này kể từ khi Từ Yến Thanh được gả vào cửa, mặc dù anh và Thẩm Kim Linh thường xuyên giúp đỡ y, nhưng cũng không có cách nào ngăn chặn được hết những ác ý cùng thương tổn.
Anh biết mục đích của Thẩm Chính Hoành khi cưới Từ Yến Thanh, ngay từ ban đầu Thẩm Tế Nhật đã biết.
Nhưng anh không ngăn cản được, chỉ đành thuận theo tâm nguyện của cha mình. Lại cũng giống như Thẩm Tế Nhật không ngăn được mẹ mình cùng mẹ Hai mẹ Ba, đành nhắm mặt mở mắt dùng lý do bận rộn xem nhẹ những tổn thương không ngừng trút lên Từ Yến Thanh.
Dù sao gánh nặng trên vai anh có quá nhiều, ở bất luận vị trí nào cũng là thân bất do kỷ (*).
(*)= không được làm những việc bản thân mong muốn.
Anh nhìn thấy vị đệ đệ trước mặt đang mạnh mẽ nhìn mình, cổ họng lại đau đớn một trận.
Từ nhỏ đến lớn, anh không biết có bao nhiêu ngưỡng mộ người em trai này.
Thẩm Quan Lan không cần phải gánh trên vai bất cứ trách nhiệm nào, tự do tự tại làm điều mình thích. Cho dù yêu người của cha mình, cũng có thể thẳng thắn phản kháng.
Thẩm Tế Nhật hít một hơi thật sâu, lại nặng nề thở ra. Anh day day huyệt thái dương căng lên vì đau đớn, chậm rãi nói: “Hai người để tôi suy nghĩ đã.”
Dưới chân Từ Yến Thanh mềm nhũn, Thẩm Quan Lan lập tức ôm lấy y, lo lắng hỏi xem y có làm sao không.
Từ Yến Thanh chỉ là bị khiếp sợ, y miễn cưỡng giương khóe miệng lên, không muốn để Thẩm Quan Lan lo lắng.
Nhìn dáng vẻ ôm lấy nhau của hai người họ, trông thấy trong mắt Thẩm Quan Lan căn bản không hề giấu diếm tâm tư thầm kín cùng những nỗi lo lắng, trong lòng Thẩm Tế Nhật liên dâng lên một trận đau đớn, anh nhớ đến người đang nằm trên giường cấp cứu kia.
Gần đây Du Thiên Lâm thường hay hỏi anh một câu.
“Em trai anh đã trở về rồi, Thẩm gia cũng đã có người kế thừa hương hỏa, có phải anh sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên tôi không?”
Lời eiditor:
"Nhà có hai anh em trai, mối tình nào cũng đầy khó khăn để đến được với nhau, bật chế độ hóng tác giả giải quyết thế nào ~"
"Bộ về đại ca có gắn thuộc tính cũng thú vị lắm nhé các nàng:"
"Quân công cường thế, sủng thê, nhưng tưởng là nghe lời vợ hóa ra lại không x Đại thiếu gia thụ tình tình ôn hòa với tất cả, chỉ duy nhất với chồng là tính tình lại không tốt"
"Tag: Dân quốc, ngọt sủng, niên hạ, trúc mã trúc mã, HE"