Chương 24: Giở trò lưu manh (2)
Tiêu Trần nhìn Hoàng Phủ Phương Linh đi qua, nhướng mày.
“Bốp”, âm thanh tiếng tay vỗ thanh thúy vang lên.
“Con mẹ nó, tên súc sinh kia làm cái gì thế?” Lớp bên cạnh vang lên một trận ồn ào gào thét.
“Tên lưu manh kia làm cái gì thế? Nữ thần của tao bị người khác vỗ mông?”
“Đừng có kéo tao, tao phải ra ngoài đánh ch.ết tên thiểu năng kia.”
“Thần tượng! Ban ngày ban mặt dám giở trò lưu manh, tao cũng muốn vô lại như nó.”
“Không được, tao muốn bắt tay với người anh em này, sờ qua cái tay vỗ mông nữ thần của nó, tao mà bắt tay với nó thì chẳng phải cũng là gián tiếp rồi sao.”
“Này, quỷ háo sắc à, ở đây có một tên háo sắc.”
m thanh của từng can giận dữ ở lớp bên cạnh bang lên, lí do rất đơn giản, lúc Hoàng Phủ Phương Linh đi qua Tiêu Trần, Tiêu Trần lại vỗ một cái vào mông của cô một cái.
Không khí dường như dừng lại ở giây phút này, Hoàng Phủ Phương Linh có chút khó khăn quay đầu lại nhìn khuôn mặt thanh tú quen thuộc kia, có chút không dám tin vào chuyện xảy ra khi nãy.
Nhưng cảm giác đau rát trên mông nói với cô, đây là sự thực chứ không phải giấc mơ.
“Bốp.”
Lại một tiếng nữa vang lên, Tiêu Trần lại vỗ một cái nữa vào bên mông còn lại của Hoàng Phủ Phương Linh.
“Hic”
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, thằng này thực sự là ăn phải tim gấu mật báo rồi hay sao?
Những người bảo vệ Hoàng Phủ Phương Linh cộng lại có thể xếp thành một hàng dài, chỉ cần một người nhổ bãi nước miếng thôi cũng đủ để dìm ch.ết hắn rồi.
Quá đáng nhất là tên tiểu tử này lại hai lần vỗ mông nữ thần, hơn nữa lần sau còn mạnh hơn lần trước.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Phương Linh trầm xuống, giọng lạnh băng nói: “Cậu làm cái gì thế?”
Tiêu Trần xém chút cười không ra tiếng, “Cô gái này đầu óc cũng không được tốt lắm.”
Tiêu Trần giơ tay phải lên, rất dung tục bóp bóp trên không trung, “Quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ! Vấn đề đơn giản như thế mà nhìn không rõ à?”
Hoàng Phủ Phương Linh bề ngoài vẫn xem như là bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng lửa giận ngút trời, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu vũ nhục như vậy, hơn nữa lại ngay ở trước mặt bao nhiêu người.
Hoàng Phủ Phương Linh nhấc chân phải lên, đá về phía đầu của Tiêu Trần với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Phành.”
Chin của Hoàng Phủ Phương Linh tiếp xúc thân mật với đầu của Tiêu Trần một cái, Tiêu Trần căn bản là cũng không có ý tránh, dùng cái đầu của mình cứng rắn đỡ một cước này.
“Dùng thêm chút sức đi, tôi vẫn ổn.” Tiêu Trần phát hiện cỗ khí trong người Hoàng Phủ Phương Linh căn bản không có chút dị động nào, biết Hoàng Phủ Phương Linh là sợ trực tiếp đá ch.ết mình.
“Cậu căn bản không phải Tiêu Trần, rốt cuộc cậu là ai?”
Nhìn Tiêu Trần vừa ăn một cước của mình lại như không sao cả, Hoàng Phủ Phương Linh trong lòng kinh ngạc.
“Một cước đó của mình mặc dù chưa dùng tới nội công, nhưng luyện võ hàng năm, sức lực của cơ thể căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.”
Tiêu Trần lỗ mãng sờ sờ lên cái chân xinh đẹp vẫn còn để trên mặt mình nói: “Tôi đương nhiên là Tiêu Trần, mông bên trái của cậu có một vết bớt hình hoa mai, thế nào, nói không sai chứ?”
Hoàng Phủ Phương Linh nghe thấy lời này, biết người trước mặt thực sự chính là Tiêu Trần, bởi vì lúc đầu khi mình tắm đã bị Tiêu Trần vô tình nhìn thấy nên hai người mới quen nhau.
Hơn nữa chuyện trên mông mình có vết bớt hình hoa mai ngoại trừ người nhà thân thiết và Tiêu Trần đụng phải mình khi đang tắm ra thì hình như cũng không có ai khác biết.
Này, yêu yêu linh à.
“Con mẹ nó, thằng lưu manh kia vừa nói cái gì?”
“Trên mông nữ thần có vết bớt hình hoa mai, chuyện tư mật như vậy cũng biết, hai người bọn họ chẳng phải là đã…”
“Không đúng, mày xem thằng đó vẫn còn cầm tay một đứa con gái khác, là bắt cá hai tay.”
“Con mẹ nó thật lưu manh, thằng này một chân đạp hai thuyền, hơn nữa lại còn đều là nữ thần.”
“Bỏ tao ra, tao phải ra ngoài đập ch.ết nó, không được bôi nhọ nữ thần của tao.”
Lời nói của Tiêu Trần lại dẫn đến một cơn sóng giận dữ.
Tâm trí Hoàng Phủ Phương Linh có cứng rắn đến cỡ nào thì chẳng qua cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi.
Chuyện tư mật như vậy lại bị người khác nói ra trước mặt mọi người, đó thực sự là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu được.
Hoàng Phủ Phương Linh tức giận ngập trời rút chân từ trên mặt Tiêu Trần xuống.
“Có chút thú vị.” Tiêu Trần nhìn Hoàng Phủ Phương Linh bày ra thế quyền cổ xưa.
Hoàng Phủ Phương Linh đã có chút mất đi lí trí, bây giờ chỉ muốn đánh cho cái tên gia hỏa đang cười tủm tỉm trước mặt kia một trận ra bã, bất giác đã sử dụng đến quyền pháp gia truyền.
“Vù.”
Một âm thanh xé gió vang lên, nắm đấm của Hoàng Phủ Phương Linh mang theo khí lưu ầm ầm xông thẳng vào trán Tiêu Trần.