Chương 25: Vô Cực Thông Thiên

Hoàng Phủ Phương Linh nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiêu Trần đột nhiên tỉnh táo lại, tiếp sau đó liền có chút hối hận.


Một đấm dùng toàn bộ sức lực đánh xuống như vậy, đừng nói là một người mà cho dù là một con bò to cũng sẽ bị đánh ch.ết, Tiêu Trần mặc dù rất quá đáng nhưng tội cũng không đáng ch.ết.


Tiêu Trần phát hiện nắm đấm của Hoàng Phủ Phương Linh đột nhiên có chút ngưng trệ liền biết cô nàng này chắc trong lòng đã hối hận vì ra tay quá nặng.
Tiêu Trần vốn dĩ chính là muốn cảm nhận uy lực của cỗ khí trong người Hoàng Phủ Phương Linh một chút, sao có thể nửa hiệp đã dừng đây.


Tiêu Trần cũng là người ngay thẳng, đơn giản chính là tự vươn đầu mình ra.
Lạc Huyền Tư bị Tiêu Trần giữ cũng bị dọa cho sợ, lúc ở nhà cũng thường xem ông nội đánh quyền, cũng thường nghe ông nội nhắc tới một chút.


Nắm đấm xuất ra như rồng như sông chảy không ngừng, mang theo hổ báo lôi âm chính là biểu hiện của việc quyền pháp đã đại thành, một đấm như vậy đánh ch.ết một con bò cũng đơn giản như ăn cơm vậy.


Lạc Huyền Tư trước đây chỉ coi chuyện này như nghe kể chuyện, nhưng trước mắt lại thật sự chứng kiến tất cả những gì ông nội nói là sự thực.
Lạc Huyền Tư trong lòng sốt ruột liền theo bản năng đứng chắn trước mặt Tiêu Trần.


available on google playdownload on app store


Thấy hành động của Lạc Huyền Tư Tiêu Trần liền đau đầu, nhẹ nhàng kéo nhé một cái lôi Lạc Huyền Tư về phía sau mình.
“Trẻ con tham gia náo nhiệt làm gì.”
“Bốp” Một đấm của Hoàng Phủ Phương Linh nện mạnh vào trán Tiêu Trần.


Hoàng Phủ Phương Linh tức giận xuất quyền, dùng toàn bộ sức lực, khoảng cách giữa hai người vô cùng nhỏ, quyền pháp của Hoàng Phủ Phương Linh đã đạt tới cảnh giới thu phát tự nhiên, vốn dĩ lợi dụng khoảng cách ngắn này thì có thể giảm thương tổn đến mức thấp nhất.


Nhưng mà tên kia lại trực tiếp vươn đầu ra, trán bị đấm một cái thật mạnh.
Trong lòng Hoàng Phủ Phương Linh chợt lạnh đi, biết mình có thể sắp gặp họa rồi.


Thế nhưng Tiêu Trần lại không hề bay ra ngoài như trong tưởng tượng, ngược lại nắm đấm đụng phải trán của Tiêu Trần lại như nện phải tấm thép vậy, đau đớn từ toàn bộ xương tay truyền đến tận tim.
Hoàng Phủ Phương Linh vội vàng thu nắm tay lại, không thể tin được kinh hãi nhìn Tiêu Trần.


Tiêu Trần xoa xoa trán, lắc đầu có chút thất vọng, lực này quả thực quá là yếu.


Tiêu Trần đột nhiên có một suy nghĩ: “Trong Hạo Nhiên Đại Thế Giới cũng không thiếu võ phu, sau khi võ phu đại thành chính là một cái nồi sắt, gặp ai liền đập người đó, nếu như bồi dưỡng Hoàng Phủ Phương Linh thành một đầu sắt hình như là rất thú vị.”


Nghĩ tới cảnh tượng một cô gái xinh đẹp vung nắm đấm đánh người khác, Tiêu Trần cảm thấy thật con mẹ nó thú vị.
Tiêu Trần đột nhiên vươn tay phải điểm về phía trán Hoàng Phủ Phương Linh.


Nhìn cánh tay đang hướng về phía đầu mình, theo bản năng Hoàng Phủ Phương Linh liền muốn quay đầu né tránh, nhưng Hoàng Phủ Phương Linh đột nhiên phát hiện bất luận là mình có tránh như nào dường như là cũng đều không tránh được.


Mồ hôi lạnh theo trán Hoàng Phủ Phương Linh chảy xuống, tình hình này chỉ có thể thấy là người trước mặt mạnh hơn mình rất nhiều.
Cho dù là những thiên kiêu trên ‘Thanh Bảng” cũng không có khả năng làm được điều này, lẽ nào tên này chính là lão quái vật trên “Thiên bảng”.


Tay của Tiêu Trần đụng vào cái trán trơn bóng của Hoàng Phủ Phương Linh.
“Kẹt.”
Một cánh cửa màu vàng trong tâm trí từ từ mở ra, từng chữ từng chữ màu vàng huyền bí từ cửa bay ra, quanh quẩn nhảy múa trong tâm trí.


Cảm nhận được ý nghĩa của những chữ huyền bí kia, Hoàng Phủ Phương Linh cảm giác trong tim như sấm đánh kịch liệt vậy.
“Ngự phong viễn du, hư không hành tẩu, dĩ lực chứng đạo, nhục thân thành thánh.”
Hoàng Phủ Phương Linh ngẩng đầu lên, khuôn mặt hoàn mỹ đang đỏ ửng lên vì kích động.


“Đây, đây là…”
“Từ từ xem, chăm chỉ học, lúc nào học được rồi bản đế dẫn ngươi đi đánh nhau.” Tiêu Trần trêu chọc nói.


Nghĩ tới lúc đó, một tiên nữ áo trắng bay bay, giương nắm đấm nhỏ, từng đấm từng đấm oanh tạc với người khác, nghĩ tới tình cảnh đó quả thực rất thú vị.
“Bốp.”
Tiêu Trần lại vỗ một cái lên mông Hoàng Phủ Phương Linh, “Đi đi, đây coi như là thù lao vỗ mông ngươi ba cái đi.”


Đầu óc Hoàng Phủ Phương Linh có chút không kịp phản ứng lại, thậm chí cũng không cảm nhận được mông đau rát, “Công phu trân quý như vậy liền cứ đơn giản như vậy mà tặng người khác sao?”


Mặc dù mấy thứ cái gì mà ngự phong viễn du, nhục thân thành thánh Hoàng Phủ Phương Linh có chút không tin, nhưng nội dung tu luyện thân thể nội lực bên trong nhất định là thứ có thể ngộ mà không thể cầu.


Những thứ này nếu như để một số gia tộc lớn biết được, cho dù có phải dốc tận mọi thứ, đoán là những gia tộc đó mí mắt cũng sẽ không chớp lấy một cái.
Nhìn bóng lưng Tiêu Trần, Hoàng Phủ Phương Linh muốn nói chút gì đó, nhưng mở miệng ra lại không biết nói gì.






Truyện liên quan