Chương 37: Xoắn ốc thăng thiên (2)
Ông già nhìn lên trời theo bản năng, một điểm đen trước mắt đang phóng to ra với tốc độ cực nhanh.
Tiếp theo trước mặt liền tối sầm lại, ông già lập tức mất đi ý thức.
Tiêu Trần giẫm lên trên đầu ông già, ghét bỏ đá cho mấy cái, “Yếu như thế, mà còn làm hùng làm hổ, đúng là giả bộ.”
Tiêu Trần vẫy vẫy tay với ba con quỷ đang nấp trong bóng tối, ý bảo bọn chúng lại đây.
Ba con quỷ đã bị dọa cho sợ tới nhũn chân ra rồi, run run rẩy rẩy đến trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần một tay tóm lấy đầu lưỡi đã được thắt bím lại, một cỗ tử khí tiến vào, giây tiếp theo túm lưỡi được thắt lại vốn dĩ là hư vô nay đột nhiên ngưng tụ lại dần dần hiện ra thực thể.
Tiêu Trần cầm túm lưỡi quất quất trên mặt ông già còn đang hôn mê, mỗi lần hút một cái liền có một tia hắc khí xâm nhập vào cơ thể ông già.
Ba con quỷ nhìn thấy vậy mà dựng hết cả mí mắt lên, tử khí này mà xâm nhập vào não thì cho dù có tỉnh lại đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu.
Ông già từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn một cái liền thấy túm lưỡi ghê tởm trên tay Tiêu Trần, trong lòng run lên bần bật.
Tiêu Trần dừng động tác trên tay lại, nhíu nhíu mày nói: “Thế nào, ông già? Hai tay này của ta cũng được đấy chứ.”
Ông già ngược lại cũng có vài phần cốt khí, trong tình cảnh này mà vẫn có thể hừ lạnh một tiếng, đầu đặt trên mặt đất, nhắm mắt lại, bộ dạng đúng kiểu lợn ch.ết không sợ nước sôi vậy.
“Tôi chính là thích người có cốt khí như ông.”
Tiêu Trần sờ sờ cằm rồi nói tiếp, “Thế này đi, chúng ta cùng chơi một trò chơi, ông mà thắng bản đế sẽ thả ông đi, thế nào?”
Ai mà chẳng không muốn ch.ết, đến con kiến cũng còn muốn sống huống chi là con người.
Mặc dù biết rất có khả năng tên nhóc này sẽ lấy mình ra làm trò cười, nhưng có một tia hi vọng dù sao cũng tốt hơn là không có.
Ông già mở to mắt, bình tĩnh im lặng nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần hắc hắc cười nói: “Như vậy đi, ta thấy ông cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì, loại chuyện giết người này e rằng cũng làm không ít nhỉ.”
Ông già hừ lạnh một tiếng không đáp lời.
“Trò chơi của chúng ta hôm nay gọi là giải thoát.”
Nói rồi Tiêu Trần vung tay lên, một viên gạch bay vào trên tay.
Ông già nheo mắt, “Cách không lấy vật, cao thủ Kim cương cảnh? Không đúng, cái “Xoắn ốc thăng thiên” vừa rồi” dù có là Kim cương cảnh thì cũng không thể nào làm được, lẽ nào tên nhóc này là…”
Ông già rất nhanh liền phủ định suy nghĩ của mình, tên nhóc trước mặt thiên tư có tốt hơn đi chăng nữa, cho dù có bắt đầu tu hành từ trong bụng mẹ thì cũng không thể đạt được tới bước đó, cho dù là Kim cương cảnh cũng không thể nào đạt tới được.
“Bốp.”
Ông già vẫn còn đang suy đoán thì đột nhiên đầu phải hứng một cơn đau, tiếp theo máu tươi không ngừng xối xả chảy xuống.
“Mày làm cái gì thế?”
Ông già chỉ cảm thấy đầu óc một trận mơ hồ, cả cái đầu vừa đau vừa sưng.
“Tôi để cho ông cảm nhận trước một chút mùi vị của việc sinh mạng bị uy hϊế͙p͙, như vậy mới có thể tiếp tục trò chơi được.”
“Bốp.”
Tiêu Trần lại cầm viên gạch lên đập một cái nữa, lần này máu tươi bắn ra khắp nơi, cả viên gạch đều bị nhuộm đỏ một nửa.
“Thế nào, có phải cảm thấy tính mạng bị uy hϊế͙p͙ không?”
Ông già lau lau đi chỗ máu tươi làm che mất tầm nhìn, nghiến răng nói: “Muốn giết muốn chém thì tùy mày.”
Lời còn chưa nói xong đầu của ông già lại bị đập một cái nữa, lần này trực tiếp đập rách cả da đầu ra rồi, giữa đám thịt nát còn có thể nhìn thấy cả xương trắng chi chít.
“Đã nói với ông rồi, chơi trò chơi mà, con người tôi trước nay nói lời giữ lời, ông mà thắng tôi sẽ tha cho ông một mạng, dù sao bản đế cũng không phải là ma quỷ gì.” Tiêu Trần đùa nghịch cầm viên gạch trên tay, bộ dáng giễu cợt y như một tên ác ôn vậy.
Nghe thấy những lời nói của Tiêu Trần, trong lòng ông già đột nhiên dấy lên một tia hi vọng, bởi vì trong nhận thức của ông ta, cao thủ ắt có phong phạm và kiêu ngạo của cao thủ, rất ít khi lật lọng.
Ông già gắng gượng nén lại cơn đau nói: “Chơi như thế nào?”
Khóe miệng Tiêu Trần khẽ nhếch lên.
Tiêu Trần áng chừng viên gạch trong tay một chút: “Bây giờ điều kiện tiên quyết của trò chơi đã hoàn thành.”
“Cái mạng già của ông nằm trong tay tôi, hiện tại tôi cũng không muốn giết ông, nhưng ông cũng là tên khốn, cho nên ông nhất định phải biết tầm quan trọng của tính mạng, biết kính sợ sinh mệnh, như vậy tôi mới có thể tha cho ông.”
Ông lão có chút mù mờ, đây là cái gì với cái gì, loạn hết cả lên vậy, tầm quan trọng của tính mạng? Kính sợ sinh mệnh?
Lúc này Tiêu Trần nói: “Ông ngẫm nghĩ lại xem những người bị ông giết.”