Chương 38: Chúng ta chơi trò chơi
Ông lão có chút ngạc nhiên, chuyện giết người đúng thật là ông từng làm không ít, thậm chí có những người bị giết ông đã chẳng còn nhớ nổi dáng vẻ như thế nào nữa rồi.
Lúc giết người ông cũng chẳng có cảm giác gì cả, chỉ giống như giết một con kiến mà thôi.
Tiêu Trần nhún nhún vai, “Xem ông như vậy tôi giúp ông cảm thụ một chút.”
Nói xong tay phải Tiêu Trần vươn về phía trước, tóm lấy cánh tay phải của ông lão, dùng sức bẻ một cái.
“A.”
Tiếng hét thảm kinh thiên động địa của ông lão vang lên trong ngõ nhỏ, cả cánh tay phải của ông đã bị Tiêu Trần giật đứt ra, máu tươi tuôn ra xối xả như mưa.
Ông lão hung hăng bịt miệng vết thương lại, nhưng máu tươi vẫn ào ào tuôn ra.
Dần dần ông lão cảm thấy cơ thể có chút lạnh, mắt bắt đầu cảm thấy mơ hồ, cơ thể nặng nề dị thường, trước nay chưa bao giờ từng tiếp cận với hơi thở của cái ch.ết gần đến như thế.
Giây phút này ông phảng phất như nhìn thấy bản thân mình hồi trẻ, từng bức tranh lóe lên trước mắt như đèn kéo quân vậy.
Rất nhiều những điều tốt đẹp trong cuộc đời đột nhiên xuất hiện trong đầu, bản thân cả đời cống hiến cho Tần gia, lão gia chủ không gì là không thể làm được kia, bá nghiệp của thiếu gia chủ mình không thể nhìn thấy sao?
Giờ phút này ngay cả người vợ suốt ngày lải nhải, đứa con đáng thất vọng lúc này cũng đều trở nên đẹp đẽ một cách lạ thường.
Bước chân của cái ch.ết càng ngày càng tới gần, ông lão đột nhiên muốn trở về nhà, trở về nhà nhìn xem, cho dù chỉ là liếc mắt một cái thôi cũng là tốt rồi.
Tiêu Trần vươn tay ra điểm một cái, một tia hắc khí từ đầu ngón tay bắn ra, trong nháy mắt ông lão đã ngừng chảy máu.
Nhìn vết thương đã không còn chảy máu nữa, trong lòng ông lão đột nhiên thấy nhẹ nhõm đi một chút, cả người nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Còn sống dường như quả thực rất tốt.”
Tiêu Trần cười cười nói: “Đại đa số người đều không có chút cảm kích nào đối với việc được sống, còn ông bây giờ thì sao?”
Ông lão thở ra một hơi dài, cả người tinh thần thả lỏng, “Tôi đã hiểu.”
“Ông hiểu cái rắm.” Tiêu Trần nhịn không được mắng thầm trong lòng.
“Con người chỉ tới lúc cận kề cái ch.ết, mới thực sự hiểu được giá trị nhân sinh.” Tiêu Trần lẩm bẩm như một linh hồn.
Nghe lời nói của Tiêu Trần, ánh mắt ông lão dần dần sáng lên, chân khí đã gần cạn kiệt trong cơ thể đột nhiên di chuyển lên.
Toàn bộ chân khí đều hội tụ trong đan điền, đang xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng được.
“Con mẹ nó, thế mà cũng được à?” Tiêu Trần phát hiện đột nhiên ông lão lại đột phá rồi.
Tiêu Trần cười hắc hắc, cũng không ngăn cản ông lão.
Dần dần lớp da khô héo của ông lão bắt đầu hồi phục đầy đặn lên, lớp da như vỏ cây cổ thụ lại dần trở nên mịn màng, mái tóc hoa râm cũng biến thành tóc đen nhánh, nếp nhăn bắt đầu giãn ra, cả người dường như trẻ lại đến hai mươi tuổi.
Rất lâu sau ông lão liền mở to mắt, kim quang lóe lên.
Ông lão vừa nãy còn hấp hối lúc này lại giống như được tái sinh vậy, cả người từ trong ra ngoài xảy ra biến hóa kinh người.
Ông lão cung kính cúi đầu thật sâu với Tiêu Trần: “Thụ giáo.”
Tiêu Trần nhếch nhếch khóe miệng, xua tay: “Được rồi, nếu như đã cảm nhận được sự quan trọng của sinh mệnh, vậy thì sau này ông khẳng định sẽ biết coi trọng sinh mệnh, ông có thể đi rồi.”
Ông lão lại cung kính cúi đầu lần nữa, giây phút này ông lão là thật lòng thật dạ cảm tạ Tiêu Trần, đến độ tuổi này của lão chuyện đột phá cảnh giới kì thực là vô cùng khó khăn, hôm nay đột phá không những thực lực tăng lên trên diện rộng mà tuổi thọ cũng tăng thêm không ít.
“Như vậy thì có thể được nhìn thấy cảnh thiếu gia chủ đạt tới đỉnh cao rồi.” Ông lão cảm thán, lại một lần nữa cảm tạ Tiêu Trần.
“Còn về ân nhân tôi nghĩ cậu hai có thể có chút hiểu nhầm, chuyện hôm nay tôi sẽ bẩm báo lại với gia chủ, mời gia chủ định đoạt.”
Ông lão nói xong liền quay người rời đi.
Tiêu Trần lúc này lại nở một nụ cười âm tà, nhìn thấy nụ cười này ba con quỷ đứng bên cạnh cậu chợt run lên một cái.
“Bốp.”
Tiêu Trần búng tay một cái, âm thanh tiếng búng tay vang lên trong con ngõ nhỏ chói tai dị thường.
Ông lão xoay người có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Trần, nhưng mà tiếp sau đó, cả cơ thể ông lão đột nhiên run lên.
Một đạo hắc khí không ngừng tràn ra từ ngũ quan của ông lão, thân thể của ông lão khô quắt đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong vài nhịp thở đã trở thành một cái xác khô.
“Ma quỷ này.” Đó là câu nói cuối cùng của ông lão trước khi ch.ết.
Tiêu Trần thở ra một hơi, “Đúng thật là phiền phức, đối mặt với cái ch.ết nên được sống và có thể sống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Tiêu Trần đi tới trước cỗ thi thể khô quắt, vươn ngón tay trỏ ra điểm vào trên trán ông lão, khởi động Sưu hồn thuật.