Chương 51: Sư phụ giết đồ đệ (2)

“Chẳng lẽ ông…”
“Đúng vậy, hình thành Huyết Vân Đại Trận này, từ đầu chí cuối ta không hề giết bất cứ một ai, chỉ là trên cơ thể mỗi một người ta rút đi một chút máu mà thôi.”


Văn Việt nghe những lời này, hồng quang trên mặt dần dần nhạt đi, ánh mắt trong nháy mắt lại lại bộc phát ra một trận ánh sáng chói rọi.


“Sư phụ, bất kể người đối với con như thế nào, người cũng đều là người mà con tôn kính nhất, người mà con yêu quý nhất, chỉ là hỉ tang quỷ đã chạy thoát ra khỏi Huyết Vân Đại Trận, lại phải làm phiền người rồi.”
Nói xong Văn Việt liền nhắm mắt lại vĩnh viễn không mở mắt ra được nữa.


Người đàn ông quấn băng vải đau khổ nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt đục ngầu chảy dài trên khuôn mặt.
“Sư phụ có lỗi với con, không dạy dỗ con được hẳn hoi tử tế, nếu như thực sự có kiếp sau, ta sẽ dạy con làm người đường đường chính chính, làm chuyện quang minh lỗi lạc.”


Lúc này một bóng người màu đen xuất hiện trước cửa nhà xác.
“Người cũng đã giết rồi hà tất phải làm bộ làm tịch nữa.”
Người đàn ông quấn băng vải mở mắt ra, nhìn người đứng ở cửa, trong ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp.


“Dạ Nha, mày vẫn không đủ nhẫn tâm như trước.” Người đàn ông quấn băng vải đột nhiên bật ra câu này.
“Trước đây? Ý mày là trước đây bao lâu.” Dạ Nha chậm rãi rút đoản đao từ thắt lưng ra.
Thân đao có màu đen cổ kính, không có bất kỳ hoa văn họa tiết nào.


available on google playdownload on app store


Nhìn nhìn thanh đao này, trong ánh mắt người đàn ông quấn băng vải có chút hồi tưởng.
“Trảm Hoàng, trước đây mày thường theo tao đòi lấy thanh đao này chơi.”
Khi nghe thấy câu này sắc mặt tái nhợt của Dạ Hoa đột nhiên đỏ lên, lồng ngực Dạ Nha bắt đầu kịch liệt phập phồng.


“Mày là ai, tại sao mày lại biết tên thanh đao này.”


Người đàn ông quấn băng vải không tiếp tời, chỉ là tự nói với chính mình: “Năm đó tao hai mươi tuổi, gặp được người con gái mà mình yêu thương nhất, cô ấy nói sẽ cùng tao trải qua cả đời này, thế nhưng cuối cùng cô ấy lại phản bội lại tao, cô ta thế mà lại lao vào vòng tay của em trai tao.”


“Tao thật sự quá yêu cô ấy, tao thậm chí còn có thể moi tim mình cho cô ấy, nhưng mà cô ấy vẫn như cũ không chịu hồi tâm chuyển ý, sự phẫn nộ đã khiến đầu óc ta u mê, tao đã đánh em trai tao bị thương.”


“Em trai tao là con cưng trong nhà, bất cứ là ở phương diện nào nó cũng đều hơn tao rất nhiều, gia tộc hẳn là sẽ giao trong tay nó.”


“Cha tao phạt tao đứng úp mặt vào tường suy nghĩ, cô ấy tới thăm tao, mang theo một bình rượu, tao biết trong bình rượu đó có độc, nhưng mà tao vẫn tự nguyện uống, bởi vì đó là do tự tay cô ấy rót.”


“Tao ch.ết rồi, nhưng lại sống lại, cô ấy hạ độc cho tao ch.ết, cũng cứu tao sống, cô ấy nói với tao tất cả những điều này đều là do em trai tao sắp xếp, nhưng mà cô ấy lại thực sự yêu tao.”


“Tao rất vui mừng, thậm chí còn cảm ơn em trai tao, tao muốn đưa cô ấy đi, nhưng em trai tao lại không đồng ý, em trai tao đã giết cô ấy.”
“Tao rất may mắn vì vẫn còn sống tiếp, tao muốn báo thù, tao hận em trai tao.”


“Đủ rồi.” Dạ Nha nghe tới đây cũng không nhịn được nữa, toàn thân run lên ngăn người đàn ông quấn băng vải nói tiếp.
“Mày rốt cuộc là ai, tại sao lại ở đây mà giả thần giả quỷ?”


Tiếng cười khàn khàn của người đàn ông quấn băng vải vang lên, giơ tay phải lên, móng tay đen thui rạch một đường vào lớp bang vải quấn trên mặt mình.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, Dạ Nha ngẩn người ra thật lâu, đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt.


Trên khuôn mặt gầy gò mặc dù chỉ có một lớp da bao bọc lấy xương cốt, nhưng mà Dạ Nha vĩnh viễn cũng không thể quên được gương mặt này.
“Em trai, dạo này có ổn không?” Người đàn ông quấn băng vải mỉm cười hỏi.


Dạ nha căng thẳng cầm chặt thanh đoản đao trong tay đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch ra.
“Anh vẫn còn sống, Anh vẫn còn sống, nếu vẫn còn sống rồi vì sao phải quay lại, Anh quay lại làm gì?”
Người đàn ông quấn băng vải cười nói: “Đương nhiên là quay lại để báo thù, vì vợ của tao.”


“Cô ta lừa anh, từ đầu chí cuối cô ta không nói cấu nào là thật cả, tất cả mọi chuyện đều là do em sắp xếp, bây giờ cô ta đang ở nước ngoài sống rất tốt.”
“Những cái này tao đều biết.” Cảm xúc của người đàn ông quấn baưng vải không có chút biến hóa nào.


Dạ Nha ngẩn ra một lúc, sau đó giắt lại đao vào thắt lưng: “Theo em về nhà đi, cha khẳng định sẽ rất vui mừng.”
Người đàn ông quấn băng vải khẽ cười chỉ lên trên bầu trời: “Không về được nữa rồi.”


Dạ Nha đương nhiên biết ý của người đàn ông quấn băng vải, Huyết Vân Đại Trận bên trên đang không ngừng điên cuồng phát động, nếu như không tìm thấy mắt trận thì mấy kilomet vuông quanh đây e là đều sẽ biến thành tử địa.






Truyện liên quan