Chương 52: Sư phụ giết đồ đệ (3)
“Giao mắt trận ra, dừng Huyết Vân Đại Trận lại.” Dạ Nha nghiêm mặt nói, lúc này Dạ Nha là “Bạch Diện Diêm La” mà người gặp người sợ.
“Đánh thắng tao, tao sẽ nói với mày.” Người đàn ông quấn băng vải mang theo một tia châm trọc nói.
Dạ Nha cúi đầu, cũng không rút đao.
“Mày vẫn mềm lòng như thế, ban đầu nếu như mày nhẫn tâm một chút trực tiếp giết ch.ết tao đi thì làm sao lại có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay được.”
Ánh đao lóe lên, một đạo thất luyện màu đen mang theo khí thế không gì so sánh được trực tiếp bổ thẳng tới ngực người đàn ông quấn băng vải.
“Đã là Kim cương cảnh rồi sao, mày đúng là vẫn ưu tú như thế!”
Người đàn ông quấn băng vải căn bản là không có ý né tránh, chỉ mang theo một nụ cười nhàn nhạt nhìn em trai của mình.
Dạ Nha đã không kịp thu tay lại nữa, chỉ điên cuồng hét lên: “Tránh ra, mau tránh ra đi!”
Đao khí cuồng bạo màu đen bổ thẳng tắp vào ngực người đàn ông quấn băng vải, xuyên qua cơ thể.
Mạng sống của người đàn ông quấn băng vải phút chốc đã bị đoạn tuyệt.
Dạ Nha ngây ngốc nhìn anh trai mình, trong miệng lẩm bẩm nói: “Sao anh lại không đánh trả, sao anh lại không đánh trả.”
“Rầm”
Thân hình cao gầy của người đàn ông quấn băng vải đổ rầm xuống đất.
“Anh cho rằng anh hận em, nhưng mà khi anh nhìn thấy em thì anh biết anh sai rồi, cái anh nên hận là chính mình, hận mình vô năng và yếu đuối.”
Trên mặt người đàn ông quấn băng vải đỏ bừng lên, Dạ Nha biết trạn thái này gọi là “Hồi quang phản chiếu.”
“Từ nhỏ em đã hay mềm lòng, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hại em.”
Dạ Nha nói không ra lời, chỉ ngây người nhìn người đang nằm trên đất.
“Mệt quá, cứ sống kiểu người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy rất mệt, cảm ơn.”
Nói rồi vẻ mặt của người đàn ông quấn băng vải dần dần biến thành màu tro tàn.
“Huyết Vân Đại Trận em không cần lo lắng, anh khắc còn chưa hoàn chỉnh, nó sẽ tự động tiêu tán, còn một chuyện nữa, có một con hỉ tang quỷ đã thành tinh đã thoát ra ngoài rồi, lại phải làm phiền em rồi, anh thực sự vô dụng.”
Nói rồi người đàn ông quấn băng vải cố gắng di chuyển cơ thể về phía Văn Việt, cuối cùng người đàn ông quấn băng vải yên lặng nằm bên cạnh người Văn Việt.
“Nếu thực sự có kiếp sau, ta hi vọng con vẫn sẽ là đồ đệ của ta, ta sẽ dạy con thật tốt.”
Nói xong người đàn ông quấn băng vải khoan thai nhắm mắt.
Dạ Nha lẳng lặng ngồi xếp bằng trước thi thể người đàn ông quấn băng vải, nói rất nhiều chuyện, nói chuyện từ lúc nhỏ cho tới hiện tại.
“Mềm lòng là di truyền của Hoàng gia chúng ta mà!”
Một con bọ màu đen to bằng cỡ ngón tay cái ở đằng xa chứng kiến tất cả, con bọ màu đen dần dần biến thành một màn sương đen tiêu tán trong nhà xác.
Trên sân thượng, Tiêu Trần chống cằm, vẻ mặt nhàm chán.
Toàn bộ di thi ở phía sau đều đã không còn nữa mà ở tầng dưới chất một đống thi thể nát bét.
“Bầu không khí quỷ giới thật loạn.”
Tiêu Trần chính là lão rùa đen sống vạn năm, có chuyện chó má xúi quẩy gì chưa từng thấy đâu. Chuyện anh em tương tàn trong nhà xác kia còn chẳng xem như món khai vị.
Lúc này, chỗ cầu thang vang lên tiếng chân chạy, sau đó là giọng nữ thanh thoát cất lên.
"Chị Tư Nhu, sao đoạn đường này không thấy đám quái vật kia nhỉ? Chúng đâu cả rồi?"
"Sao chị biết được. Không tìm được cửa bệnh viện, chúng ta lên sân thượng trước đi."
"Ông nội, ông không sao chứ."
Tiếng nói ngày càng gần, ba bóng người dần xuất hiện tại sân thượng.
Lạc Tư Nhu đi lên đầu tiên, cảm nhận được bầu trời âm u, cô ta vô thức ngẩng đầu lên, bàn tay đỏ như máu kia chiếm hết toàn bộ tầm mắt.
Bàn tay màu đỏ máu cứ như vừa được vớt khỏi ao máu vậy, mùi máu tanh ngất trời.
Chất lỏng đỏ tươi không ngừng trượt từ kẽ ngón tay xuống, bầu trời tựa như đổ mưa máu.
Thấy hình ảnh tựa như tận thế trước mặt, hai chân Lạc Tư Nhu mềm nhũn, suýt thì tê liệt ngã xuống đất.
May là Tiếu Tiểu Tuyết theo sau lưng Lạc Tư Nhu thấy vậy vội vàng đỡ cô ta một phen.
Lúc này Tiếu đại sư cũng đã lên tới sân thượng, vừa thấy huyết thủ trên bầu trời cũng không nhịn được run rẩy.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thật sự có Ma thần giáng xuống?"
Tiếu Tiểu Tuyết không chống đỡ được, bị dọa trực tiếp bủn rủn ngồi bệt xuống đất.
Áp lực vô biên tràn từ Huyết Thủ ra ngoài, tựa hồ muốn áp sập cả bệnh viện vậy.
"Mau, lui về bệnh viện."
Lạc Tư Nhu đã khôi phục tinh thần khỏi sự sợ hãi, kéo Tiếu Tiểu Tuyết muốn lui về phía bệnh viện.
Lạc Tư Nhu kéo mấy cái, lại phát hiện Tiếu Tiểu Tuyết không có phản ứng.
Lạc Tư Nhu nhìn Tiếu Tiểu Tuyết, thấy ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn chằm chằm bên cạnh thì vội theo ánh mắt nhìn sang.
Một bóng người ngồi trên lan can ban công, bóng lưng thoạt trông hơi gầy còm. Bầu trời âm u rất thấp, khiến bóng hình gầy yếu kia lay động như thuyền nhỏ giữa dòng lũ.