Chương 53: Sát thủ bầu không khí
Gió lớn nổi lên càng khiến người kia tiêu điều và cô độc vô cùng, cả đất trời rơi vào yên tĩnh quái dị.
Lạc Tư Nhu nhìn đến ngây dại. Đúng lúc này, một giọng nói không quá hài lòng phá vỡ yên tĩnh.
"Tiêu đại sư."
Tiếu đại sư vừa thấy bóng người này thì kích động kêu lên.
Tiêu Trần hơi nghiêng đầu, nở nụ cười bình thản. Nhìn ý cười nhàn nhã của anh, tâm tình đè nén sợ hãi của Lạc Tư Nhu cũng chợt an tĩnh lại.
Tiếu Tiểu Tuyết nhìn Tiêu Trần, trái tim bắt đầu nảy lên thình thịch. Khoảnh khắc hoảng hốt bất lực nhất lại thấy được nụ cười như vậy khiến lòng cô gái không an bình chút nào.
"Ai da, mấy vị mạng lớn thật đấy. Chưa ch.ết cơ à?"
Tiếu Tiểu Tuyết và Lạc Tư Nhu suýt phun ra một búng máu. Hàng này khẳng định chính là sát thủ bầu không khí.
Tiếu đại sư bước vài bước tới bên người Tiêu Trần, hơi hốt hoảng hỏi: "Tiêu đại sư, thứ trên trời là gì vậy?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Sao tôi biết được."
Lần này Tiêu Trần cũng không nói đùa, anh thật sự không biết thứ trên bầu trời là đồ chơi gì.
Đương nhiên, bằng ánh mắt của Tiêu Trần, lại kết hợp với đồ hình trận pháp phát hiện ra trên cột sảnh tiếp khách của bệnh viện là có thể suy đoán ra một chút.
Tiêu Trần ngẫm nghĩ: "Nói thế nào đây, đại khái là một dạng trận pháp triệu hoán, nhưng trận pháp không hoàn chỉnh, chỉ có thể gọi tới một bàn tay thôi."
Tiếu đại sư vỗ ngực: "May là không hoàn chỉnh, một cái tay cũng đã kinh khủng như vậy rồi, gọi ra hoàn chỉnh thì cả Minh Hải cũng gặp họa mất."
Tiêu Trần nhún vai: "Ta thấy trận pháp không hoàn chỉnh nên thuận tay bổ sung cho kẻ ngu kia rồi."
"Khụ khụ, khụ khụ." Tiếu đại sư nghe vậy suýt bị sắc nước bọt từ trần.
"Tiêu đại sư, vậy giờ nên làm sao đây?" Tiếu đại sư che gương mặt đỏ bừng của mình, lại không dám chỉ trích Tiêu Trần, chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy.
Tiêu Trần không để ý ông cụ hoảng hốt, tà tứ lườm ông cụ một cái, không nhịn được thốt lên: "Liên quan rắm gì đến nhà ông."
"Khụ khụ."
Lúc này, trên bầu trời lại bất ngờ phát sinh tình huống, mây sấm đỏ tươi chợt nở rộng, tốc độ bành trướng nhanh khủng khiếp.
Chỉ chớp mắt vài cái, mây sấm đã to gấp đôi.
Mà đám mây đỏ này còn không có dấu hiệu dừng lại, cấp tốc khuếch tán bốn phía.
Bàn tay máu lộ ra hoàn toàn, sau đó một cánh tay cũng thuận mây đỏ ngoi ra.
Vô số hoa văn quỷ dị phiền phức xuất hiện trên cánh tay kia.
Lúc này, người dân toàn Thành phố Minh Hải cũng đã thấy cảnh tượng tựa tận thế này.
Phố lớn hẻm nhỏ chạy tới chạy lui, vô cùng náo nhiệt.
Có người đã bắt đầu chạy hướng ngoại thành, có người gan lớn còn bắt đầu tụ tập về phía lôi vân.
Lúc này, gần núi Phượng Hoàng, một ông lão ngẩng đầu nhìn dị tượng trên bầu trời, ánh mắt hơi nheo lại.
"Huyết Sát Minh, lần này các người gây chuyện lớn rồi." Ông cụ trầm mặt, điểm mũi chân lao về phía lôi vân.
Sân thượng building Đế Vương Thành phố Minh Hải, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài đỏ lăng lăng nhìn Huyết Vân đỏ tươi trên bầu trời xuất thần.
"Chẳng lẽ đây chính là Huyết Tu La, hình thái cuối cùng của Huyết Vân đại trận mà sư phụ nhắc tới."
"Nhưng sư phụ cũng nói hình thái cuối của Huyết Vân đại trận đã thất lạc thật lâu trước kia rồi."
Cô gái xinh đẹp lắc đầu, xóa bỏ ý tưởng của mình. Nhìn Huyết Vân đang không ngừng mở rộng, cô lập tức nhảy khỏi đỉnh cao ốc.
Giờ khắc này, lại có mấy bóng người lao nhanh về phía Huyết Vân bên này.
Tại một phòng chứa hàng Thành phố Minh Hải.
Một người đàn ông cả người phủ sương bất chợt xuất hiện bên người Tần Chí Đan.
Tần Chí Đan đang suy nghĩ làm cách nào giết ch.ết Tiêu Trần thì bị dọa hết hồn.
Chờ thấy rõ người tới, Tần Chí Đan cung kính khom người với đối phương: "Chú Sương, sao chú tới đây?"
Người đàn ông được gọi là chú Sương hoàn toàn không đếm xỉa gì tới động tác cung kính của Tần Chí Đan, chỉ lạnh lùng nói: "Phụng lệnh cậu Cả tới mang cậu Hai về nhà."
Tần Chí Đan nghe vậy thì sững sờ, thoạt trông không tình nguyện trở về chút nào.
"Không phải từ đầu anh đã cho phép cháu học cho xong lớp mười một ở đây rồi à?"
Chú Sương bắt tay Tần Chí Đan lại, không nói không rằng lôi thẳng ra ngoài cửa: "Tu La Nhãn thức tỉnh trước thời hạn, Thành phố Minh Hải đã thành trung tâm vòng xoáy, người nhà họ Tần không thể lưu lại đây nữa, bằng không sẽ khiến người cố ý hiểu lầm."
Tần Chí Đan gắng sức cựa khỏi bàn tay đang khống chế mình, nhưng bàn tay đối phương chắc như còng tay vậy, mặc cho anh ta giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích mảy may.
"Phương Linh ở đây, cháu không về đâu." Tần Chí Đan như một đứa trẻ con ngỗ nghịch.
"Cậu Cả đã tận sức giao thiệp với gia tộc Hoàng Phủ, sẽ có người đón Hoàng Phủ Phương Linh trở về."
Nghe lời này, rốt cuộc Tần Chí Đan không giãy dụa nữa, đàng hoàng theo sau lưng ông ta.