Chương 54: Huyết Tu La
Hoàng Phủ Phương Linh đang dùng cơm thì thấy một bà lão bước tới bên cạnh.
Vẻ mặt bà cụ hiền hòa, cưng chiều nhìn Hoàng Phủ Phương Linh ăn cơm, thoáng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bà Hai, sao bà tới đây?" Hoàng Phủ Phương Linh vừa kinh ngạc lại vui mừng thốt lên.
Bà lão trìu mến sờ đầu cô: "Gia chủ để bà tới đón cháu. Thành phố Minh Hải sắp loạn rồi, cháu ở lại đây sẽ khiến vài người không thoải mái."
Hoàng Phủ Phương Linh nhìn thức ăn trên bàn, trầm mặc thật lâu mới hỏi: "Bà Hai, bà nói vận mệnh có thể thay đổi không?"
Bà lão biết Hoàng Phủ Phương Linh muốn nói cái gì, chẳng qua là việc liên hôn giữa nhà Hoàng Phủ và nhà họ Tần liên quan đến tương lai gia tộc, không ai dám quấy rối chuyện này.
Bà cụ thở dài: "Thân bất do kỷ."
Tiêu Trần nhìn không trung, lúc này sinh vật hình người trên bầu trời dường như đã lộ ra toàn cảnh.
Sao lại gọi là sinh vật hình người mà không phải người? Bởi mặc dù vật này có tay có chân, thoạt nhìn bề ngoài không có gì khác biệt với con người.
Nhưng trên đầu nó mọc ra hai chiếc sừng dài màu đỏ, trong miệng dài bốn chiếc răng nanh chia trên dưới, nhìn mà ghê người.
Tiêu Trần nhìn cảnh trên trời, mí mắt giật giật.
Tiêu Trần còn thật sự nhận ra thứ đồ chơi này. Nhớ lúc ở Hạo Nhiên đại thế giới, Tu La Nhãn giết hại thiên hạ, gặp phải đông đảo cường giả tiễu trừ.
Có lần Tiêu Trần rảnh rỗi không có việc gì làm đi ngang qua nơi đó, vừa vặn gặp ký chủ của Tu La Nhãn hé mở một chút cửa Tu La đại thế giới, từ bên trong đi ra rất nhiều sinh vật thế này.
Mặc dù sức chiến đấu của đồ chơi này không mạnh, nhưng thắng ở vóc dáng lớn, sức khôi phục mạnh, dùng để làm lá chắn thịt là lựa chọn tốt nhất.
"Sinh vật này hình như gọi là Huyết Tu La nhỉ." Tiêu Trần lẩm bẩm.
Nhưng đáy lòng Tiêu Trần vẫn có chút nghi hoặc. Muốn kêu gọi sinh vật của Tu La đại thế giới cần dùng vô số máu tươi của sinh linh làm chất dẫn. Anh cũng chỉ bổ sung hoàn thiện trận pháp mà thôi, sao có thể triệu ra Huyết Tu La chứ.
Tiêu Trần lại nghĩ tới cô nhóc Lạc Huyền Tư kia: "Chẳng lẽ bởi vì Tu La Nhãn thức tỉnh nên điều kiện kêu gọi cũng bị hạ thấp sao? Nếu là vậy thật, dù mình có không hoàn thiện trận pháp chăng nữa, chỉ cần Tu La Nhãn tồn tại, Huyết Tu La chắc chắn cũng bị gọi ra tới."
"Chắc là vậy rồi." Tiêu Trần nghĩ nát óc cũng chỉ có thể cho ra đáp án này.
Tiêu Trần nhìn lên Huyết Tu La trên bầu trời, đột nhiên cảm thấy đau ‘trứng’. Tuy bản thân chỉ là một cái giá xương khô, không có trứng kia, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bởi vì Tiêu Trần phát hiện chút thực lực của mình bây giờ mà muốn giải quyết Huyết Tu La này thì hơi khó nhằn.
Tiêu Trần nhảy khỏi lan can, sải chân chạy xuống tầng dưới.
Vừa tới cửa đã bị Lạc Tư Nhu cản lại.
Lạc Tư Nhu nghe rất rõ đối thoại của Tiếu lão và Tiêu Trần. Thứ trên trời kia là do Tiêu Trần đùa bỡn mà ra.
Lạc Tư Nhu nhìn cảnh tượng khủng bố trên bầu trời, cắn môi nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần biết ý của Lạc Tư Nhu chính là: ‘Anh gây họa còn muốn phủi mông chạy lấy người à? ’
"Tiêu Trần, tôi biết anh không phải người bình thường, nhưng anh cứ vậy phủi mông bỏ đi thì Thành phố Minh Hải phải làm sao đây? Bao nhiêu sinh mệnh như vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ anh không có chút tinh thần trách nhiệm nào à?" Lạc Tư Nhu bất mãn ra mặt với hành động của Tiêu Trần, giọng nói cũng khàn khàn.
Tiêu Trần rướn môi: "Tinh thần trách nhiệm là cái gì, ăn được không?"
"Anh!" Lạc Tư Nhu tức đến mức nói không nên lời, chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy.
Tiêu Trần nhìn Lạc Tư Nhu thở hồng hộc, nghĩ thầm: "Cũng không phải do tôi gọi tới nha. Chuyện này phải tìm cô em Lạc Huyền Tư của cô mà hỏi. Hơn nữa, người thành phố này ch.ết sạch với tôi chỉ có chỗ tốt, sao tôi phải ngăn cản chứ. Sao tôi phải làm chuyện hại người không lợi mình thế chứ? Cô cho tôi là đồ ngu à?"
Tiêu Trần gạt Lạc Tư Nhu đang ngăn ở cửa ra. Có lẽ là do dùng sức hơi mạnh, Lạc Tư Nhu lảo đảo đập đầu vào lan can xi măng bên cạnh.
Máu tươi từ đầu Lạc Tư Nhu tuôn ra không ngừng, khiến cô ta trông vô cùng chật vật.
Tiêu Trần ngoáy mũi, không chút thương hương tiếc ngọc.
"Con nhóc hôi sữa còn đòi ở đây giảng đạo, có thời gian rảnh thì mau chóng chạy thoát thân đi."
"Chuồn đây, chuồn đây."
Dứt lời, Tiêu Trần chạy bình bịch xuống dưới tầng.
Lạc Tư Nhu tuyệt vọng nhìn bóng lưng Tiêu Trần rời đi. Nơi này là nơi sinh cô ta dưỡng cô ta, mọi thứ của Lạc Tư Nhu đều ở nơi này. Sao cô ta có thể rời đi một mình được?
"Tiểu Nhu, chúng ta rời đi trước đã, ra ngoài lại nghĩ cách." Tiếu đại sư đỡ Lạc Tư Nhu dậy, đi xuống dưới tầng.
"Chúng ta không ra khỏi tòa nhà này được, vừa rồi đã thử rồi." Lạc Tư Nhu tuyệt vọng nói.