Chương 55: Huyết Tu La (2)
Tiếu Tiểu Tuyết nhìn xương cẳng chân trong tay, nghĩ tới lời Tiêu Trần đã nói.
"Vừa rồi Tiêu Trần nói để chúng ta chạy thoát thân. Em cảm thấy anh ấy đang ám chỉ chúng ta cái gì đó."
"Hoặc là nói anh ấy đã tìm được đường rời khỏi tòa nhà này giúp chúng ta."
Tiếu Tiểu Tuyết phân tích đến đây cũng cảm thấy rất có khả năng. Dù sao hành vi cử chỉ của Tiêu Trần lúc nào cũng như người bị thần kinh, không nói chắc câu nào là thật ấy chứ.
Tiếu đại sư gật đầu phụ họa: "Không còn cách nào, ngựa ch.ết chữa thành ngựa sống đi."
Tiêu Trần chạy đến cửa bệnh viện như một làn khói, lại phát hiện cửa bị hạ phong cấm.
Đồ chơi này không lực sát thương gì, chỉ là phòng ngừa người ở bên trong đi ra ngoài, người bên ngoài đi vào mà thôi.
Cái chân đầy tử khí của Tiêu Trần đạp một nhát nát bấy phong cấm.
Tiêu Trần ngựa không ngừng vó chạy ra ngoài bệnh viện, đâm thẳng vào một người phụ nữ mặc váy dài đỏ.
Người phụ nữ này trên dưới ba mươi tuổi, dáng dấp xinh đẹp cực kỳ, đôi mắt đào hoa long lanh như có thể nhỏ ra nước, toàn thân tản ra hương vị thành thục, đặc biệt là đôi hung khí phập phồng đằng đằng bức người phía trước.
Tiêu Trần lướt qua bên người chị ta như một cơn gió, đối phương hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Trần chạy xa, khẽ cau mày.
"Dị vật ư? Sao không có chút dấu hiệu sự sống nào?"
Cô gái này còn đang suy nghĩ vì sao trên người Tiêu Trần không có dấu hiệu sinh mệnh chập chờn, kết quả thấy người vừa lướt qua như gió kia lao ngược trở lại.
Toàn thân chị ta căng chặt, điều động toàn bộ khí trên người.
Tốc độ Tiêu Trần quay ngược lại không chậm hơn tốc độ vừa rồi chút nào, nháy mắt đã tới trước mặt đối phương.
Tiêu Trần nhìn chằm chằm cảnh đẹp nguy nga tráng lệ trước ngực người phụ nữ này, lau nước miếng.
"Người đẹp, chị cầm tinh con bò à?"
Chị ta thoáng buông lỏng cảnh giác, bởi vì trên người Tiêu Trần cũng không tản ra chút sát khí nào.
Chẳng qua nghe lời này của Tiêu Trần làm chị ta nghi hoặc: "Cậu nói gì?"
Tiêu Trần thô bỉ giơ hai tay lên, vẽ bậy trên không trung: "Thật lớn, chị chắc chắn cầm tinh con bò sữa rồi."
Đối phương lập tức hiểu ý tứ của Tiêu Trần, mày liễu nhướn lên, hai tay chống nạnh bày ra bộ dáng đanh đá chợ búa: "Ranh con mất nết, chưa mọc đủ lông đã học người đùa bỡn lưu manh, có tin bà đây ngộp ch.ết ranh con nhà cậu không hả?"
Tiêu Trần chậc lưỡi, lại chạy đi như một làn khói.
"Người đẹp, đi đường phải để ý, cẩn thận người ta kiện chị mang bóng đâm người nhá!" Giọng Tiêu Trần từ xa truyền tới.
Miệng cô gái co giật. Đường đường Nhị đương gia của Huyết Sát Minh, giang hồ xưng ‘Huyết Nương Tử’, cao thủ Kim Cương cảnh mà hôm nay lại bị một nhãi ranh chưa mọc đủ lông đùa giỡn.
"Nhóc con thú vị." Chị ta cười một tiếng.
Tiêu Trần cứ như chạy thẳng về nhà nhanh như điện chớp, dọc đường đi dẫn tới xôn xao không nhỏ. Dù sao trần đời khó thấy có người chạy còn nhanh hơn cả ô tô như vậy.
Tại cổng một nhà trẻ Thành phố Minh Hải.
Một thiếu phụ dắt một đứa bé xinh xắn như búp bê đi về phía xe của mình.
Thiếu phụ nhìn Huyết Vân không ngừng lan tràn trên bầu trời, vẻ mặt nôn nóng.
Bên cạnh thiếu phụ là một người trẻ tuổi mập mạp, vẻ mặt béo ngấy, dáng dấp thô bỉ.
"Tiêu Tiêu, đến nhà tôi đi, Thành phố Minh Hải loạn rồi, cô đi một mình tôi không yên tâm."
"Tiêu Tiêu, cô biết nhà tôi làm gì rồi đấy. Mặc kệ Thành phố Minh Hải loạn thành thế nào tôi cũng có thể bảo đảm mẹ con cô bình an."
Mập mạp không ngừng vây quanh thiếu phụ nói chuyện.
Thiếu phụ cười gượng: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng ba của bé đang chờ chúng tôi ở nhà."
Thiếu phụ nói xong cầm chìa khóa xe ra muốn mở cửa.
‘Chát! ’
Người trẻ tuổi đánh bay chìa khóa trong tay thiếu phụ, vẻ mặt âm trầm nói: "Mặc Tiêu Tiêu, hôm nay cô đi thì đi, không đi cũng phải đi."
Thiếu phụ không dám tin tưởng ánh mắt của mình. Người bình thường vẫn luôn lễ độ, ôn hòa lại tao nhã sao lúc này như thay đổi một người vậy.
"Lưu Bồng, anh làm gì vậy?" Mặc Tiêu Tiêu hỏi, bởi tính cách quá mức hiền lành nên lúc này cô cũng không thể hiện ra tức giận cỡ nào.
"Làm gì à? Ha ha, cô nói xem tôi muốn ‘làm’ gì?" Lưu Bồng cắn nặng từ ‘làm’.
"Ông đây đã sớm điều tr.a rõ mày là mặt hàng gì rồi. Còn định lừa ông à? Chồng đang đợi? Ha ha, mày đùa với ai chứ. Có khi chính mày cũng chẳng biết ba thằng ranh này là ai đi. Nếu không phải thấy mày có vài phần sắc đẹp, ông đây còn lâu mới thèm thứ giày rách nhà mày."
"Anh… anh!" Mặc Tiêu Tiêu tức giận đỏ cả mắt, nước mắt ở đảo vòng trong hốc mắt không ngừng.
Lớn như vậy rồi, Mặc Tiêu Tiêu chưa từng gặp chuyện như vậy.
Xung quanh thỉnh thoảng có người nhìn về bên này, nhưng chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua mà thôi. Lúc này toàn Thành phố Minh Hải đã loạn, nào có ai rảnh quản chuyện của người khác nữa.