Chương 57: Nhà

Đám người đi ngang qua thấy cảnh này đều hít một hơi khí lạnh, con mẹ nó đây không phải đau trứng nữa, nát mẹ nó trứng rồi.
Có mấy vị đàn ông theo bản năng che đáy quần mình, bước nhanh rời đi.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, chuẩn bị rời đi.


Vương Đa Đa lại kéo kéo áo Tiêu Trần: "Anh Tiêu Trần, chìa khóa xe của mẹ mất rồi."
Tiêu Trần nhìn Mặc Tiêu Tiêu đang nôn nóng tìm quanh bốn phía, vỗ trán: "Cả ngày toàn chuyện không đâu."


Mặc Tiêu Tiêu lo lắng tìm kiếm chìa khóa vừa rồi bị Lưu Bồng đánh rơi, chỉ là tìm khắp xung quanh đều không thấy bóng dáng chìa khóa đâu.
Mặc Tiêu Tiêu gấp đến muốn khóc, Thành phố Minh Hải loạn như vậy, nếu không có xe thì rất khó bảo đảm an toàn cho chính mình và con gái.


Ngay khi Mặc Tiêu Tiêu vội vàng, chợt cảm giác hông căng chặt, sau đó cả người bay lên trời.
Mặc Tiêu Tiêu bị Tiêu Trần vác lên vai, tiếp đến Tiêu Trần lại nhấc Vương Đa Đa lên, kẹp nhóc con dưới nách.
"Tiểu Trần, cậu làm gì vậy? Mau buông tôi xuống." Mặc Tiêu Tiêu thẹn thùng đỏ mặt.


‘Chát! ’ Mặc Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy mông đau rát.
"Đừng cựa quậy." Tiêu Trần không nhịn được nói, sau đó nhấc chân dài lướt đi như gió.
"Đờ mờ hàng này là người à, ôm hai người còn chạy nhanh như vậy?"
"Trâu bò! Con mẹ nó tốc độ này không dưới tám mươi mã ấy chứ!"


"Alo chú cảnh sát ơi. Chỗ này có người vượt tốc độ cho phép này. Anh ta không chỉ vượt quá tốc độ, còn quá tải nữa."
Người đi đường xung quanh xem muốn lòi mắt.
Mặc Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy bên tai gió thổi vù vù, gió lọt vào đau cả mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại.


available on google playdownload on app store


Cửa biệt thự.
Tiêu Trần thả hai mẹ con xuống cửa.
"Tốt nhất hai người rời khỏi Thành phố Minh Hải đi, càng nhanh càng tốt." Tiêu Trần nhìn Vương Đa Đa kéo vạt áo mình lưu luyến không thôi, lại quay sang nói với Mặc Tiêu Tiêu.
Mặc Tiêu Tiêu nghe vậy thoáng ảm đạm, không tự chủ cúi gục đầu.


Tiêu Trần cảm thấy Mặc Tiêu Tiêu buồn bã thì hỏi: "Làm sao?"
Mặc Tiêu Tiêu miễn cưỡng cười: "Tôi… tôi không biết đi đâu, nơi này là nhà của tôi. Trừ nơi này ra, tôi không còn chỗ nào để đi cả."
Tiêu Trần vỗ đầu, cả ngày toàn chuyện không đâu.


"Đi đâu cũng được, rời khỏi Thành phố Minh Hải là được, chờ tình hình ổn định lại về."
Mặc Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cửa biệt thự, xoa nhẹ đầu Vương Đa Đa: "Chúng tôi chờ anh ấy nhiều năm như vậy rồi. Tôi sợ chúng tôi vừa đi, anh ấy trở lại không tìm được người thì phải làm sao?"


Tiêu Trần ngoáy mũi, vẻ mặt không nhịn được: "Liên quan mẹ gì đến tôi."
Dứt lời, xoay người đi về phía nhà mình.
Mặc Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Tiêu Trần, thật sự nhìn không thấu đứa nhỏ này.


Tiêu Trần đi tới cửa nhà mình, nhìn vị trí cánh cửa bị mình đá bay trống rỗng, rơi vào trầm tư.
Hồi lâu Tiêu Trần vỗ ót một cái.
"Con mẹ nó còn về làm gì không biết?"
"Đầu óc mình hỏng lúc nào rồi."
Tiêu Trần đứng ở cửa, cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc mình về làm gì.


Nghĩ đến lúc ấy ở trên sân thượng bệnh viện, thấy Huyết Tu La bị triệu hồi tới thì trong đầu theo bản năng đưa ra mệnh lệnh về nhà.
Nhưng khi đứng ở cửa rồi, Tiêu Trần lại không rõ về làm mẹ gì?
Tiêu Trần đi vào trong phòng, căn phòng mấy ngày không có người ở bám đầy bụi bặm.


Tiêu Trần nhìn bố trí quen thuộc xung quanh, trong đầu tựa hồ nhiều ra cái gì.
Ghế sô pha bên trái là vị trí mẹ thích nhất, bởi vì nơi này cách bàn rất gần, mẹ có thể tiện tay lấy được trái cây trên bàn.


Mẹ thường vui sướng cưỡng bách mình và em gái ăn một ít đủ loại trái cây, vẫn luôn lải nhải cái này ăn ngon, cái kia ăn ngon, ít nhiều gì nếm thử một miếng đi.
Ba thích nhất ngồi chính giữa, luôn hùng hổ chiếm vị trí trung tâm, tựa hồ là tuyên bố rõ địa vị của chính mình trong nhà.


Nhưng dù ba khẳng định địa vị thế nào, chỉ cần mẹ trợn trắng mắt là ba ngoan ngoãn đi nấu cơm luôn.
Ba luôn tìm mình và em gái mượn tiền, bởi vì mẹ muốn ba cai thuốc nên luôn lục soát túi của ba, làm túi ba nhẵn thín hơn cả mặt.


Bên phải là chỗ của em gái và mình, con bé kia luôn ôm một con gấu to đùng, miễn cưỡng nằm ở nơi đó.
Một mình em gái chiếm ba phần tư ghế sô pha, Tiêu Trần chỉ có thể co rúm trong một xó.
Cô em gái hơi hướng nội ngại ngùng của anh cũng chỉ không chút e dè như vậy trước mặt người nhà mà thôi.


Tiêu Trần nhìn một vòng cung quanh, bàn là của mẹ, phòng sách của ba, túi đi học của em gái, tất cả đều ấm áp và quen thuộc như vậy.
Tiêu Trần chợt hiểu ra vì sao mình chạy về nhà theo bản năng.


Nguyên nhân đúng là quá đơn giản, bởi vì nơi này là nhà mình, nơi này có người thân, có người mình yêu thương nhất, cũng có người thương mình nhất.
Nhà… một từ xa lạ lại quen thuộc biết bao.


Ở Hạo Nhiên đại thế giới quá quá lâu rồi, suốt vạn năm, Tiêu Trần gần như đã quên ý nghĩa của chữ này.






Truyện liên quan