Chương 58: Nhà (2)

Tiêu Trần hung hăng gõ đầu mình một cái, tự lẩm bẩm: "Trước giờ mình luôn cảm thấy có thể sống rất tốt trong thế giới của chính mình. Thì ra không phải như vậy. Vốn trong lòng mình vẫn luôn hướng tới nhà, hướng tới người thân."
"Anh Tiêu Trần." Một giọng nói non nớt vang lên ngoài cửa.


Mặc Tiêu Tiêu dắt tay Vương Đa Đa đứng ở cửa.
Mặc Tiêu Tiêu tay trái nắm tay Vương Đa Đa, tay phải nắm một rương hành lý, sau lưng còn có một con đại kim lông trên cổ đeo túi nhỏ.


Hôm nay đại kim lông cũng không có hớn hở như ngày thường, nó rũ đầu, tựa hồ biết sắp phải rời khỏi nơi nó sinh ra lớn lên này.
Mặc Tiêu Tiêu cười với Tiêu Trần, nụ cười có vẻ chua sót.
"Tiểu Trần, tôi đưa Đa Đa ra ngoài trước, cậu bảo trọng một chút."


Tiêu Trần nhìn Mặc Tiêu Tiêu, đến lúc này rồi cô ấy vẫn thật dịu dàng, rất giống mẹ mình.
"Anh Tiêu Trần, cho anh cái này." Vương Đa Đa xách một túi nhỏ đi tới trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhận lấy túi liếc nhìn, bên trong là đủ loại kẹo.


"Đây là kẹo Đa Đa thích nhất. Anh Tiêu Trần, anh nhất định phải nhớ ăn nha." Nhóc con kéo vạt áo Tiêu Trần dặn dò.
Tiêu Trần xoa đầu Vương Đa Đa, treo lại túi nhỏ lên cổ cô bé: "Nhóc ngốc, sáng sớm ngày mai tới đút anh ăn."


Vương Đa Đa mờ mịt nhìn Tiêu Trần, ngậm ngón tay khó hiểu nói: "Nhưng mẹ bảo hôm nay sẽ ra ngoài chơi! Mẹ bảo muốn đưa em đi Yến Kinh ăn vịt quay, sẽ đi lâu lắm."


available on google playdownload on app store


Tiêu Trần kéo gương mặt nhỏ mũm mĩm của Vương Đa Đa, cười vui vẻ: "Đừng đi, em chỉ biết đếm tới mười, ngốc thế mà đi ra ngoài sẽ bị người ta bán."
"Xí, anh Tiêu Trần hư lắm. Hôm qua Đa Đa đã biết đếm tới mười một rồi."


Tiêu Trần dời hai cái ghế tới trước mặt hai mẹ con Mặc Tiêu Tiêu, giọng nói hiếm khi ôn hòa: "Đừng đi nữa, nơi này là nhà, sao có thể nói đi là đi chứ?"
"Gâu gâu."
Đại kim lông đang rũ đầu sủa hai tiếng, khóe miệng vui sướng ngoác rộng, trông vô cùng ngu xuẩn.


Tiêu Trần đi từng bước tới ngoài cửa, một ngọn lửa màu đen dần hình thành trên bàn tay phải.
Ngọn lửa đen thui như mực, lóe lên tia sáng yêu dị.


Mỗi lần Tiêu Trần bước thêm một bước, ngọn lửa màu đen lại cháy vượng thêm hai phần. Lúc Tiêu Trần đi mặt cỏ bên ngoài, ngọn lửa đen đã lan tràn khắp toàn thân.
Cơ thể Tiêu Trần dần bị lửa đen đốt trọi, lộ ra bộ khung xương khô trắng hếu.


"Chuyện cũ loáng thoáng hồn tựa mộng, tháng năm theo gió thoảng trong lòng."
Trên sân thượng bệnh viện Hoài Nghĩa, ba người Lạc Tư Nhu còn chưa kịp rời đi đã thấy một cô gái mặc váy đỏ diêm dúa bất ngờ xuất hiện.


Huyết Nương Tử toàn thân màu đỏ nhìn chằm chằm Huyết Tu La đã lộ ra toàn thân trên bầu trời, lẩm bẩm tự nói:
"Huyết Vân đại trận căn bản không hoàn chỉnh, sao có thể gọi ra quái vật như vậy. Chẳng lẽ là vì Tu La Nhãn? Sư phụ từng nói, Huyết Vân đại trận có liên hệ nhất định với Tu La Nhãn."


Huyết Nương Tử nhìn Huyết Tu La trên bầu trời tựa thần khổng lồ, cười khổ nói: “Làm thế nào mới đối phó được quái vật như thế?"
Đúng lúc này, Huyết Nương Tử cau chặt mày, hừ lạnh một tiếng, hơi dịch hai bước sang bên phải.
‘Rầm! ’


Một tiếng nổ thật lớn vang lên, bụi mù bay khắp bốn phía, đá vụn nổ tung.
Bụi mù tản đi, nơi Huyết Nương Tử vừa đứng xuất hiện một cái hố đường kính tới một mét, ánh sáng từ trong lỗ hổng bắn ra, rõ ràng soi tỏ cảnh tượng gian phòng dưới tầng.


Huyết Nương Tử nhìn hố lớn kia, vẻ mặt thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía cửa sân thượng: "Triệu Nhạc Thành, ông có ý gì?"
Một giọng nói già nua từ cửa truyền tới: "Nhị đương gia, cô cảm thấy tôi có ý gì?"


Một ông cụ râu tóc bạc phơ, toàn thân chính khí, mặc áo Tôn Trung Sơn xuất hiện ở cửa tự bao giờ, cũng lạnh lùng nhìn Huyết Nương Tử.
Huyết Nương Tử cười khẽ, lại khôi phục tư thái uyển chuyển quyến rũ ban đầu.


"Ai da, Triệu đại tổ trưởng, chẳng lẽ ông cảm thấy quái vật này là do chúng ta lôi ra? Ông cũng đánh giá cao Huyết Sát Minh thật chứ!"
Huyết Nương Tử vừa nói vừa dùng tay nghịch lọn tóc của mình.


Giọng Huyết Nương Tử ngọt đến phát ngán, cử chỉ quyến rũ, một cái nhăn mày, một tiếng cười đều mang theo vị phong trần. Lại thêm vóc người đủ khiến người ta máu nóng sôi trào kia. Nếu người trẻ tuổi nhìn thấy chỉ e đã không kiềm được máu mũi rồi.


Ông cụ được gọi là Triệu Nhạc Thành cười lạnh: "Dù không phải bút tích của Huyết Sát Minh cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới các người. Huyết Vân đại trận này là thứ chỉ có Huyết Sát Minh các người có được đúng chứ!"


Huyết Nương Tử cũng không phủ nhận, gật đầu đáp: "Đúng vậy, nhưng chuyện này thật sự không thể trách tới trên đầu Huyết Sát Minh được."
"Huyết Vân đại trận vốn là tàn khuyết, Lữ Phương Húc bày trận chính là tàn trận chưa khắc trọn vẹn. Huyết Vân đại trận sẽ tự động biến mất."






Truyện liên quan