Chương 59: Chuyện thành do người
Huyết Nương Tử hơi ngừng một chút mới nói tiếp: "Lữ Phương Húc là người đáng thương, cũng là người tốt. Tôi nghĩ triệu tổ trưởng biết rõ chuyện anh em họ của mình hơn tôi nhiều.
Bây giờ Lữ Phương Húc ch.ết rồi, tâm ma của Tiểu Nha nhà các ông cũng phá. Chuyện lần này rõ ràng là các ông chiếm món hời lớn có được không? Bây giờ còn đứng đây khoe mẽ, ‘Thiên Tổ’ các ông cơ hơi ức hϊế͙p͙ người quá đáng thì phải?"
Triệu Nhạc Thành biết Huyết Nương Tử nói sự thật, hơn nữa tổ chức Huyết Sát Minh nghe tên thì đáng sợ vậy thôi, thực tế trong tổ chức đều là những người đáng thương tụ tập.
Những người này tuy có quái dị và cố chấp, nhưng không phải ác đồ không chuyện ác nào không làm. Nếu không Hoa Hạ đã không dung được tổ chức này.
Triệu Nhạc Thành nhìn không trung, lúc này Huyết Tu La đã mở mắt, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn xuống mặt đất, không mang theo chút cảm tìn nào.
Một luồng khí tức đè nén đầy mùi máu từ trên người Huyết Tu La tản ra, khiến người không thở nổi, trong lòng cũng phát lạnh.
Triệu Nhạc Thành coi như cao thủ Kim Cương cảnh đỉnh phong, vậy mà vừa cảm thụ được khí tức này cũng rợn cả người, ngay cả linh hồn đều chấn động.
Thứ này khiến ông ta cảm thấy không phải thứ mà nhân lực có thể chống lại.
"Có lẽ chỉ có hai quái vật ‘Nhân Tổ’ kia có khả năng chống trả một chút."
"Tôi tin lời của cô, nhưng vật này nói cho cùng vẫn là đi ra từ Huyết Vân đại trận, cô cũng nên có lời giải thích mới phải."
Huyết Nương Tử thở dài: "Có lẽ liên quan tới Tu La Nhãn vừa thức tỉnh, tôi từng nghe sư phụ nói Huyết Vân đại trận có dính líu với Tu La Nhãn, nhưng tình huống cụ thể không rõ ràng cho lắm."
Vẻ mặt Triệu Nhạc Thành âm trầm không rõ, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Không thể để thứ kia rơi xuống đất, nếu nó thật sự rơi xuống đất, e là cả Thành phố Minh Hải sẽ bị đánh nát."
Huyết Nương Tử nghe vậy thì bày ra vẻ mặt như gặp quỷ: "Cụ Triệu à, cụ điên đấy hả? Thứ trên đầu là thứ chúng ta cản được hay sao?"
Triệu Nhạc Thành lắc đầu: "Luôn phải có người đi làm, cô không đi tôi cũng không cưỡng ép. Dù sao không cùng chí hướng thì không chung đường."
Triệu Nhạc Thành vừa nói xong, khí thế toàn thân bắt đầu tăng vọt, quanh thân ông lão nổi lên cuồng phong, cuồng phong điên cuồng tụ tập đến bên người ông ta.
Gió càng lúc càng lớn, ba người Lạc Tư Nhu ở một bên làm quần chúng ăn dưa cũng bị thổi quét đến đứng không vững.
Triệu Nhạc Thành nhìn ba người một chút: "Mấy người rời khỏi đây mau. Có thể trở thành người sống sót trong bệnh viện này cũng xem như là người có phúc duyên. Chờ thời đại tới, nói không chừng các người cũng có thể đạt được một ít cơ duyên."
Cuồng phong xung quanh điên cuồng hội tụ tới dưới chân Triệu Nhạc Thành, một vòng lốc xoáy nho nhỏ dần thành hình.
Triệu Nhạc Thành ở trong đó, cả người bị lốc xoáy mang theo.
"Tổ trưởng, dẫn tôi theo." Một thiếu niên toàn thân đồ đen xuất hiện ở cửa, chậm rãi rút đoản đao sau eo ra.
Triệu Nhạc Thành ở trong lốc xoáy khoát tay áo: "Cậu theo ông già này đi chịu ch.ết làm gì. Tôi đã thông báo lên trên, tin rằng hai tên Nhân Tổ kia sẽ nhanh chóng chạy tới thôi, đừng uổng mạng."
Thiếu niên chỉ chỉ ba người Lạc Huyền Tư, mặt không đổi sắc: "Chẳng lẽ tổ trưởng muốn để những người thường này ch.ết trước mặt tôi?"
Triệu Nhạc Thành cười ra tiếng: "Nếu lần này không cho cậu đi, với tính tình của cậu e rằng sẽ chôn gốc rễ tai họa trên con đường tu luyện của mình."
Triệu Nhạc Thành vừa dứt lời thì vung tay lên, một cơn xoáy nhỏ hình thành dưới chân thiếu niên.
Huyết Nương Tử vỗ trán một cái, bất đắc dĩ nói: "Ông biết vì sao tôi ghét người của Thiên Tổ các ông thế không?"
Triệu Nhạc Thành hiếu kỳ: "Tại sao?"
Huyết Nương Tử không vui nói: "Bà đây cũng không biết."
Huyết Nương Tử nói xong, tung người nhảy vào lốc xoáy của Triệu Nhạc Thành.
Lúc này một giọng nói từ sân thượng vang lên: "Sư phụ chờ con với, chờ con với."
Một cô gái lảo đảo nghiêng ngả từ cửa chạy ra, dưới mũi còn hai vết máu khô cạn, một tay không ngừng xoa nắn gáy mình.
Triệu Nhạc Thành nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đồ đệ thì cười phá lên: "Nhóc con, sau này đừng đâm đầu lung tung nữa nhá."
Thiếu nữ xoa gáy, tựa hồ là đụng phải chỗ đau nên nhe răng nhếch miệng, tủi thân nói: "Sư phụ, lần này không phải tự con ngã, là con bị một kẻ mặt người dạ chó cầm xương gõ."
Nghe thiếu nữ nói xong, Tiêu Tiểu Tuyết đang nắm xương cẳng chân của Tiêu Trần bên kia len lén giấu xương ra sau lưng.
‘Đùng, đùng, rầm! ’
Lúc này, từng bóng người từ dưới bệnh viện nhảy thẳng lên sân thượng, đập cho nền sân thượng nổ vang dội.
Không ngừng có người xuất hiện trên sân thượng, Triệu Nhạc Thành thấy những người này thì râu trắng dưới cằm đều rung rung.
"Ngọc Hư Tử, Trát Chỉ Khách, Xích Thạch, Thôn Thi Nhân "
"Triệu tổ trưởng, chúng ta tới giúp ông một tay." Một đạo sĩ tiên phong đạo cốt dẫn đầu chắp tay nói.